Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 114




Người Bạch Kiến Nhân nói đến chính là mẹ chồng trước đó của Tần Mộng Lan, Tần Mộng Lan ở nhà mẹ đẻ chưa bao giờ chịu cực khổ gì, tiêu tiền ăn xài phung phí, sau khi gả đến nhà họ Dương thì vẫn cứ như thế, tiền lương bà ta tự kiếm được đều không đủ để bà ta tiêu xài, đổ hết toàn bộ tiền bạc vào việc ăn uống trang điểm, làm cho cha mẹ chồng trước kia của bà ta cực kỳ không thích, thường xuyên vì mấy chuyện lặt vặt này này mà cãi nhau, bà ta cũng thường chạy về nhà mẹ đẻ oán giận tố khổ.

“Vết thương trên người em còn chưa khỏe hẳn, trong khoảng thời gian này cứ ở yên trong nhà dưỡng thương nghỉ ngơi đi, có rảnh lại quay về nhà mẹ đẻ ở chung với dì Triệu.”

“Nếu em ở trong nhà cảm thấy phiền chán quá, muốn đi ra ngoài đi làm chơi cho vui thì chờ mấy lời ra tiếng vào lung tung ở bên ngoài lắng xuống rồi, chúng ta lại tìm cho em một phần công việc nhẹ nhàng lại thú vị là được.”

“…”

Bạch Kiến Nhân thật sự rất có tài năng trong việc dỗ phụ nữ này, đối phó với loại người đầu óc đơn giản như Tần Mộng Lan thì dễ dàng như trở bàn tay, hai người đứng dưới gốc cây dịu dàng nói lời nói nhỏ nhẹ bảy tám phút đã dỗ cho bà ta cười tươi rồi.

Sau đó bà ta vô cùng vui vẻ đi theo ông ta đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn.

Ngay khoảnh khắc cầm được tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, mọi nỗi lo lắng trong mấy ngày qua trong lòng Bạch Kiến Nhân mới hoàn toàn biến mất, hai người còn đến nhà máy chế biến thịt mua ít thịt về, vui vẻ về nhà làm tiệc chúc mừng.

Hai người bọn họ thì rất vui vẻ, nhưng Triệu Ngọc Thục về đến nhà lại giận đến mức nằm liệt trên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-114.html.]

Buổi trưa mấy người Tần Đức Xuân tan ca quay về nhà ăn cơm, nhưng mà bếp lạnh nồi trống không có chuẩn bị bất cứ thứ gì, còn chưa kịp hỏi thì Triệu Ngọc Thục đã lao ra ngoài, tức giận kể lại tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho bọn họ nghe.

“Hai đứa kia còn dám bắt Mộng Lan quỳ xuống?” Mặt Tần Đức Xuân vô cùng âm u.

“Lão Tần, lần này chúng ta gặp được đối thủ rồi.”

Hôm nay Triệu Ngọc Thục cũng coi như là được mở mang tầm mắt, bà chưa bao giờ thấy ai lanh mồm lanh miệng giống như Bạch Linh Lung, bà ta ôm lồng n.g.ự.c đang đau nhói, thở hổn hển nói: “Người phụ nữ kia có xuất thân không đơn giản, khí chất trên người cô ta không phải gia đình bình thường có thể dạy dỗ ra được, hôm nay cháu trai nhà mẹ đẻ của cô ta cũng đến, tuổi còn trẻ mới chỉ hơn hai mươi mà đã là phó đoàn trưởng. Tôi cảm thấy hình như viện trưởng Triệu có chút hiểu biết về bọn họ, nhưng khi đó cũng không để lộ thái độ gì với tôi, có lẽ là không tiện nói.”

“Mẹ, Mộng Lan đâu?” Con dâu trưởng nhà họ Tần xen miệng vào hỏi.

“Đừng có nhắc đến nó trước mặt mẹ nữa.”

Đến tận lúc này Triệu Ngọc Thục vẫn chưa nguôi giận, nhắc đến con gái là lại nổi giận đùng đùng: “Nó thật sự là ngu đến hết thuốc chữa rồi, sỉ nhục lớn nhất đời này của mẹ chính là đẻ ra một thứ ngu xuẩn lại không biết xấu hổ như nó.”

Bình thường ở trong nhà, người cưng chiều Tần Mộng Lan nhất chính là bà ta, nhưng hôm nay bà ta thật sự bị chọc điên, hiện tại chỉ cần nhắc đến tên con gái là bà ta lại không khống chế được lửa giận.

Con dâu trưởng nhà họ Tần thấy mẹ chồng đang nổi giận, cũng không nhắc đến chuyện em chồng nữa, ngược lại hỏi: “Mẹ, rõ ràng là Bạch Kiến Nhân còn đang cố ý giấu diếm mẹ chuyện nhà của cậu ta, hôm nay mẹ bị hai mẹ con kia sỉ nhục trước mặt người ngoài như thế, đều là trách nhiệm của cậu ta hết. Lần này mẹ phải cho cậu ta một bài học nhớ đời, để cậu ta nhớ rõ mạng sống của mình đang nằm trong tay ai, không cho cậu ta một đòn cảnh cáo thì cậu ta sẽ không thèm để nhà họ Tần vào mắt.