Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 113




Thấy trên đường lớn đã có rất nhiều người đi đường dừng lại hóng chuyện, ông ta vội vàng lôi kéo bà ta đi, giọng điệu cũng trở nên từ tốn hơn: “Mộng Lan, anh không có cố ý quát em, em xem hiện tại có nhiều người nhìn chằm chằm chúng ta như thế, nói không chừng còn có một ít người thuộc đơn vị cơ quan, chúng ta đứng ở chỗ này cãi nhau, không biết sau này sẽ bị bọn họ nói ra nói vào như thế nào nữa.”

Đầu óc Tần Mộng Lan đơn giản không thông minh, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức không thể nào cứu được, cũng còn muốn mặt mũi, lúc này cũng không la hét khóc lóc nữa, lập tức đi theo ông ta nhanh chóng rời đi.

Đi thêm một đoạn đường nữa, thấy hai người bọn họ không cãi nhau, lúc này Lão Nghiêm mới lên tiếng nhắc nhở: “Anh Bạch, hiện tại đã xử lý xong thủ tục ly hôn rồi, anh và chị dâu cũng đừng chậm trễ thời gian nữa, tranh thủ hôm nay đi đăng ký kết hôn luôn đi. Phó hội trưởng Tần chỉ cho chúng ta hai ngày, nếu lại kéo dài thời gian nữa cũng sẽ bất lợi cho ông ấy, hai người các anh đi đăng ký kết hôn là có thể bịt miệng người ngoài rồi.”

Bạch Kiến Nhân đang muốn đi đăng ký kết hôn ngay, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho ông ta, lại kéo Tần Mộng Lan nói: “Mộng Lan, chúng ta cũng đã như thế này rồi, hiện tại chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay đi, nếu lại kéo dài thời gian nữa thì cũng sẽ ảnh hưởng đến công danh của anh, cha mẹ em cũng sẽ rất khó xử…”

Lúc trước Tần Mộng Lan đúng là rất muốn đi đăng ký kết hôn với ông ta ngay, nhưng hiện tại không hiểu sao lại không muốn đi nữa, bà ta cũng không biết nên nói cái gì, nhưng mà lại theo bản năng kháng cự không muốn đi đăng ký kết hôn nữa.

Thấy bà ta do dự, Bạch Kiến Nhân lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, nháy mắt ra hiệu cho Lão Nghiêm, ra hiệu cho ông ta đi trước.

Lão Nghiêm ngầm hiểu, không ở lại nơi này làm bóng đèn nữa, đi về một mình trước.

“Mộng Lan, em đang do dự gì thế, em có gì bất mãn với anh sao?”

“Có phải lời nói của con nhỏ điên lúc nãy làm em có suy nghĩ lung tung gì hay không?”

“Mộng Lan, trước kia anh đúng là đã từng đi ra ngoài lăn lộn một đoạn thời gian, nhưng khi đó anh cũng chỉ là bị hoàn cảnh bắt buộc mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-113.html.]

“Nông thôn rất khổ, quanh năm suốt tháng đều ăn không được một bữa cơm no, bị bệnh muốn ăn một quả trứng cũng phải chạy đến trước mặt mẹ của ăn năn nỉ ỉ ôi, muốn ăn thêm một miếng cơm cũng sẽ bị đánh.”

“Anh là vì muốn sống sót, cho nên mới đi theo mấy anh em trước kia đi vào trong thành phố kiếm ăn, bọn anh cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, không hại qua ai, chỉ là làm việc lao động tay chân kiếm miếng cơm ăn mà thôi.”

“Mộng Lan, anh đã hối cảm làm người mới từ lâu rồi, mấy năm nay có cha mẹ em dìu dắt chăm sóc cho anh, anh đã không còn tiếp xúc với bọn lưu manh kia nữa rồi.”

“Em cũng biết mà, mấy năm nay anh đều toàn tâm toàn ý làm việc giúp dì Triệu, đi theo dì ấy học tập, cũng dần dần trưởng thành, anh cũng thật tình thật lòng với em, là thật sự muốn trở thành người một nhà với dì Triệu.”

“Dì ấy có ân lớn với anh, nói đó là cha mẹ thứ hai của anh cũng không quá, không có dì ấy thì không có anh ngày hôm nay.”

“Mộng Lan, anh biết chuyện ngày hôm nay làm em tủi thân rất nhiều, em cứ yên tâm, sớm muộn gì anh cũng sẽ trả thù lại cho em. Nhưng hiện tại vẫn chưa có cơ hội, lại chờ thêm một thời gian nữa đi, chúng ta phải điều tra rõ ràng xem bối cảnh nhà mẹ đẻ của bọn đê tiện kia là gì, sau đó chúng ta lại ra tay sau.”

“Tất cả những ấm ức mà chúng ta đã phải chịu ngày hôm nay, anh nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần.”

“Bà ta bắt em quỳ, anh nhất định sẽ tự tay đánh gãy hai chân của bà ta, làm bà ta phải quỳ em cả đời.”

Thấy ông ta để ý đến mình như thế, còn muốn báo thù cho mình, luyến ái não Tần Mộng Lan cũng bình tĩnh lại, hoàn toàn không hỏi đến mấy chuyện mà ông ta đang cố ý lãng tránh.

Chú ý thấy sắc mặt của bà ta đã dịu lại, Bạch Kiến Nhân tiếp tục tranh thủ thời cơ: “Mộng Lan, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, ngày mai lại tổ chức hôn lễ. Chỉ khi chúng ta danh chính ngôn thuận rồi thì mới có thể bịt miệng những người khác, cũng có thể bảo vệ được công việc của anh.”

“Em bị mất việc thì cũng không có gì, sau này em cứ ở lại trong nhà nghỉ ngơi, anh kiếm tiền cho em tiêu xài. Em thích mua cái gì thì mua cái đó, không cần tiết kiệm gì hết, sẽ không còn gặp phải chuyện muốn mua ít thịt ăn sẽ bị người ta chỉ trích là ăn xài phung phí giống như trước kia nữa.”