Thập Niên 70 Quân Hôn Thủ Trưởng Siêu Sủng

Chương 15: 15: Thì Ra Là Cô





"Ha ha ha, chẳng lẽ anh quên là lúc nhà mấy người nhận tiền thì có ký giấy vay nợ sao?"Lữ Nhã Hạm cảm thấy vô cùng may mắn, lúc trước người nhà họ Ninh vì chứng minh cốt khí của mình, mà ký tờ giấy vay nợ kia.

Bây giờ suy nghĩ lại thì những tờ giấy kia thật sự rất châm chọc, nhất là khi nhìn thấy chút hoảng sợ trên mặt Ninh Hải Sinh, nhưng gã lại cố gắng biểu hiện ra bản thân không có chút chột dạ nào cả, Lữ Nhã Hạm suýt nữa cười thành tiếng.

"Việc này, tôi không rõ lắm!"Con khốn này thế mà có thể lấy ra chứng cứ, sao gã lại không biết gì về chuyện này cơ chứ? Cha mẹ gã cũng là đồ ngu, rõ ràng người nhà họ Lữ đã nói là giúp bọn họ rồi, sao bọn họ còn để làm chứng cứ làm cái gì hả?"Mặc kệ anh có biết chuyện hay không, chuyện cũng rành rành ra đấy, nếu nhà mấy người không trả tiền, tôi sẽ cầm chứng cứ lên đồn cảnh sát!"Lữ Nhã Hạm trịnh trọng nói.

Trời biết, những lời này cô nói ra chỉ là để hù dọa Ninh Hải Sinh.

Cô có kiến thức của kiếp trước, nhưng nói tới việc giao tiếp với công an cảnh sát, thì trong lòng cô cũng không nắm chắc, chỉ là cô sẽ không biểu hiện sự chột dạ của mình ra ngoài.

Trong lòng Lữ Nhã Hạm hiểu rõ, hiện tại ai có biểu hiện tốt hơn thì người đó thắng.

Dạ Tử Hiên vẫn ôm Lữ Nhã Hạm có chút muốn cười.


Cô gái nhỏ này sao lại thông minh như vậy chứ?Xem ra, nếu không có anh ở đây thì cô cũng sẽ không chịu thiệt!"Cô yên tâm, nếu nhà họ Ninh chúng tôi có nợ tiền nhà mấy người, thì cho dù đập nồi bán sắt tôi cũng sẽ trả lại đầy đủ!"Ninh Hải Sinh treo lên vẻ mặt đầy chính trực, giống như gã thật sự không biết rõ chuyện này.

Nhưng trong lòng Lữ Nhã Hạm hiểu rõ, Ninh Hải Sinh biết rõ nhất chuyện mượn tiền trong nhà, nếu không, gã cũng sẽ không đồng ý chuyện đính hôn với cô.

"Tính toán như vậy là xong rồi!"Lữ Nhã Hạm mệt mỏi, cô không muốn đứng ở chỗ này làm khỉ cho người ta ngắm.

"Chúng ta đi thôi!"Lữ Nhã Hạm nói với Dạ Tử Hiên - người đang ôm lấy mình.

Đối với người đàn ông đã cứu mạng mình ngày hôm nay, trong lòng cô rất biết ơn.

Còn về chuyện anh nói sẽ chịu trách nhiệm, lúc ấy cô vẫn hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết.

Nhưng mà cô cũng là người từng trải, đối với hành vi ôm ấp cô của người đàn ông đã cứu mình lên, cô ngầm đồng ý, bởi vì hiện tại cô không có chút sức lực nào.

"Hừ, cô yên tâm!"Mặc dù trong lòng Ninh Hải Sinh phiền muộn gần chết, nhưng ngoài mặt gã vẫn phải giả bộ bản thân là người có cốt khí, khiến cho Lữ Nhã Hạm cảm thấy phản cảm.


Người đàn ông này dường như vẫn luôn là cái dạng này, lúc trước cô không phải cũng bị dáng vẻ này của gã mê hoặc sao?Nhưng, cô còn rất nhiều thời gian, cô thật sự muốn xem thử, sau khi cô bóc trần bộ mặt dối trá của Ninh Hải Sinh, thì gã sẽ làm như thế nào?"Đi thôi!"Dạ Tử Hiên nhìn chuyện đã xong, ôm Lữ Nhã Hạm, nhặt đồ bản thân ném dưới đất lên.

Còn đối với Ninh Hải Sinh, từ đầu tới cuối, Dạ Tử Hiên đều không thèm liếc nhìn một cái, có thể nói Dạ Tử Hiên khinh thường loại đàn ông như vậy.

Một tên mặt trắng chỉ biết dựa vào phụ nữ thì có thể có thành tựu gì.

Chỉ là trong lòng Dạ Tử Hiên rất đau lòng, đau lòng vì cô gái nhỏ gầy tong teo đang nằm trong ngực mình.

"Đồng chí giải phóng quân, cảm ơn anh đã cứu Nhã Hạm.

Nếu không có anh, không biết Nhã Hạm hiện giờ đã thành dạng gì rồi?"Sau khi Trần Mộc Lan nhìn thấy biểu hiện của Dạ Tử Hiên, cô ta đảo mắt rồi tiến lên hai bước, thân thiết nói, giống như quan hệ giữa cô ta và Lữ Nhã Hạm tốt lắm vậy.

Dạ Tử Hiên ngừng bước một chút, đánh giá Trần Mộc Lan từ đầu tới chân cả nửa ngày mới lên tiếng.

"Cô không phải là cái người vừa rồi suýt nữa đã trì hoãn tôi cứu người sao?"Lời của Dạ Tử Hiên làm cho Trần Mộc Lan đứng sững người.

"Phụt!".