"Mọi người nhanh tới giúp tôi một tay!"Dạ Tử Hiên bơi tới bên bờ sông nói với người trên bờ.
Khương Đại Dũng còn có Lỗ Kim Lượng nghe nói vậy thì cuống quýt đi tới bên bờ sông, nhưng khi hai người họ nhìn thấy quần áo trên người Lữ Nhã Hạm ướt sũng, dính sát vào người thì bàn tay đang vươn ra lại rụt trở lại, cùng lúc đó, trên mặt hai người còn hiện lên hai rặng mây đỏ.
Dạ Tử Hiên nhìn thấy vậy thì nhăn hai hàng mày lại.
Có ý gì vậy? Giờ là lúc nào rồi còn làm vậy hả?Bác gái Cố và Ngô Phượng nhìn nhau, đẩy hai người Khương Đại Dũng ra, tiến lên đỡ lấy Lữ Nhã Hạm.
"Đồng chí giải phóng quân, cậu cũng nhanh chóng đi lên đi!"Bây giờ là mùa hè, thời tiết có vẻ nóng bức, nhưng bơi trong sông chảy xiết chưa bao giờ là một việc thoải mái cả.
Hơn nữa, người ta không đòi hỏi gì mà nhảy xuống cứu người, bọn họ cũng không thể nào bỏ mặc không quan tâm tới chứ?"Được, mọi người cẩn thận!"Dạ Tử Hiên vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc nói, chỉ là nếu có người để ý kỹ thì sẽ thấy tai anh hiện giờ đã hồng thấu.
Kỳ thật Dạ Tử Hiên không hề lạnh lùng tỉnh táo như biểu hiện.
Lúc đầu khi cứu người, anh không cảm giác gì cả, nhưng hiện tại đã cứu người lên thì anh xấu hổ muốn chết.
Bây giờ trong đầu anh toàn bộ là cảm giác lúc vô tình đụng phải nơi nào đó mềm mại trong khi cứu người.
"Bé Hạm, cháu làm sao rồi?"Bác Cố hỏi thăm Dạ Tử Hiên một câu rồi không nói nữa, hầu hết sự quan tâm của bà đều dồn lên người Lữ Nhã Hạm.
Khi bà thấy Lữ Nhã Hạm hai mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt, ngón tay bà dò không thấy hơi thở thì hét lớn lên.
Lúc này Dạ Tử Hiên cũng chả quan tâm gì tới xấu hổ nữa, anh nhanh chóng bò lên khỏi sông, ba bước thành hai bước đi tới bên cạnh Lữ Nhã Hạm, thuận tay nhặt áo khoác vừa nãy ném xuống phủ lên người cô.
Không biết vì sao, trong đầu Dạ Tử Hiên chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho người khác nhìn thấy cái đẹp của cô bé kia.
"Để tôi!"Trong giọng nói của Dạ Tử Hiên có chút khẩn trương.
Không hiểu sao, Dạ Tử Hiên có loại cảm giác hoảng hốt, anh không muốn cô bé trước mắt cứ như vậy mà đánh mất tính mạng.
"Đồng chí giải phóng quân, bé Hạm còn có thể cứu không?"Âm thanh của bác gái Cố run run, hoảng loạn nắm lấy cánh tay Dạ Tử Hiên.
Dạ Tử Hiên nhẹ nhàng vỗ hai cái lên tay bà, trấn an nói.
"Bác gái à, bác thả ra trước đã, để tôi thử!"Dạ Tử Hiên đương nhiên biết rõ cách cấp cứu cho người rơi xuống nước, nhưng đáy mắt anh vẫn thoáng hiện một chút lo lắng.
Anh biết rõ ở nông thôn hiện giờ là tình trạng nào, đại đa số người trong thôn vẫn rất bảo thủ, nếu anh dùng biện pháp cấp cứu để cứu cô bé trước mắt, thì cô ấy chỉ có thể gả cho anh mà thôi.
Nghĩ tới đây, động tác của anh hơi ngừng lại.
"Đồng chí giải phóng quân, nếu cậu có điều gì khó xử, có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp đỡ!"Lúc này Trần Mộc Lan đứng ra nói.
Cho dù trên mặt cô ta là nụ cười nhẹ, nhưng bàn tay lại đang siết thật chặt, nên có thể thấy rõ tâm tình của Trần Mộc Lan lúc này.
Hiện tại cô ta vô cùng hy vọng Lữ Nhã Hạm có thể chết ở chỗ này, chỉ cần Lữ Nhã Hạm chết rồi, vậy thì tất cả những chuyện ngày hôm nay đều có thể đổ cho Lữ Nhã Hạm gánh vác rồi.
Nhưng có giải phóng quân ở đây, cô ta chỉ có thể trì hoãn một chút.
"Không cần, một mình tôi là được rồi!"Dạ Tử Hiên là loại người nào chứ, anh xuất thân từ bộ đội điều tra, biểu hiện nghĩ một đằng nói một nẻo của Trần Mộc Lan vẫn bị anh nhìn ra.
Mặc dù anh không rõ rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn nhìn ra sự giãy dụa nơi đáy mắt Trần Mộc Lan.
Nhất là Trần Mộc Lan còn muốn kéo dài thời gian cứu người thì Dạ Tử Hiên càng không muốn quan tâm tới cô ta.
Nói xong, Dạ Tử Hiên không suy nghĩ thêm về việc Trần Mộc Lan muốn làm cái gì, anh ngồi xổm trên đất, hai tay đặt lên ngực Lữ Nhã Hạm.
.