Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 93: Ngày đó nếu ngươi là Lý Hướng Bắc thì ngươi làm thế nào




Chờ Lý Hướng Bắc đi rồi, Lý Hướng Vãn một mình nặng nề một hồi, đột nhiên đứng dậy bám tường lung lay sắp đổ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc ngồi ở cửa liền trực tiếp đi tới.

Lâm Ngọc Trúc thấy bộ dáng nàng lung lay sắp đổ, có thể sánh được với Tây Thi, nhìn mà thương, đem ghế của mình đưa cho nàng ngồi, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Đột nhiên cảm thấy so với nữ chính mình vẫn coi là may mắn, tốt xấu gì Tống Chí Cao chỉ là thích lảm nhảm, không động thủ.

Vương Tiểu Mai cũng có chút quan tâm nhìn qua, nghĩ thầm, cô nương xinh đẹp bị thương đều khiến người khác sinh lòng thương tiếc.

Lý Hướng Vãn chậm rì rì ngồi xuống, dò hỏi: "Ngày hôm qua ngươi không sao chứ? Bên ngươi biết được bao nhiêu?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn mắt Lý Hướng Vãn, em gái này hình như còn chưa biết bản thân đã sớm bại lộ, làm người ta bên kia nhớ thương.

Làm đồng hương, lúc ghi biên bản, về phía Lý Hướng Vãn nàng không nhiều lời, chỉ nói một câu là nghe nói Lý Hướng Vãn cũng bị bắt.

Về phần lý do tại sao lại bắt Lý Hướng Vãn, nàng một tên quỷ xui xẻo sao có thể biết.

Hiện giờ cũng không thể nhanh gọn dứt khoát nói thẳng với Lý Hướng Vãn là, em gái, không gian của ngươi suýt nữa thì bại lộ.

Chỉ có thể mịt mờ nói: "Lúc ấy ta bị đánh hôn mê, lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng chỉ nghe được Tống Chí Cao hỏi cha hắn, đã bắt được ngươi chưa, cha hắn nói đã bắt được, sau đó nghe ý tứ bọn hắn thời điểm chạy trốn còn muốn mang theo ngươi, ta đầu óc choáng váng, không nghe được nhiều."

Nói xong Lâm Ngọc Trúc dường như rất tò mò hỏi: "Bọn họ đây là ham sắc đẹp? Coi trọng ngươi?"

Chỉ có thể nói được như vậy, phần còn lại liền tự mình suy diễn đi.

Vương Tiểu Mai đôi mắt lập tức trừng lớn, nghĩ thì ra là thế, hậu viện có ba người chỉ chừa lại một mình nàng, là bởi vì nàng không xinh đẹp?

Lý Hướng Vãn hạ mắt, lông mi vừa dày vừa cong, chỉ một biểu tình như vậy đã là cảnh đẹp ý vui.

Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc hai người nhìn vài lần, sôi nổi hâm mộ dời đi ánh mắt, trời xanh bất công a.

Lúc này Lý Hướng Vãn lại không có tâm tình tốt như hai người, sau khi Lâm Ngọc Trúc nói xong, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là bí mật của mình có phải đã bị người Tống gia phát hiện hay không?

Bằng không trên người nàng còn có cái gì đáng giá khiến bọn họ để bụng, sắc đẹp sao? A, trừ phi là điên rồi, chạy trốn còn mang theo trói buộc, là ngại mạng lớn sao.

Nghĩ như vậy càng thêm chắc chắn là có thể đã phát hiện ra không gian của nàng?

Lý Hướng Vãn nhất thời thần sắc không yên, che lại đầu, cảm thấy đầu càng thêm đau.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, đừng ngã xuống nha.

Cũng may Lý Hướng Vãn dù gì cũng là nữ chính, ngồi ở kia ngồi rất là vững vàng.

Lại tò mò hỏi: "Vậy vì sao bọn họ lại bắt ngươi?" Chẳng lẽ Lâm Ngọc Trúc cũng có cái gì bí mật, trong lòng lập tức đối với Lâm Ngọc Trúc một lần nữa nhìn kỹ lại.

Vương Tiểu Mai kỳ thật cũng rất tò mò.

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên tức giận nói: "Ta thật là xui xẻo, bọn họ hình như muốn lợi dụng ta bắt cóc Chu Nam, cũng không biết đầu óc Tống Chí Cao có phải là bị lừa đá hay không, thế nhưng cảm thấy ta cùng Chu Nam có quan hệ, các ngươi nói xem, ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu, có thể có quan hệ gì?"

Lý Hướng Vãn đột nhiên làm ra biểu tình thì ra là thế khiến Lâm Ngọc Trúc không hiểu ra sao.

Vậy cũng liền thôi, mấu chốt là Vương Tiểu Mai đột nhiên mở miệng nói: "Ta đã bảo mà."

Lâm Ngọc Trúc biểu tình cứng lại, có ý gì?

Lý Hướng Vãn đột nhiên cười nói: "Ánh mắt Triệu Hương Lan gần đây nhìn ngươi, ngươi không chú ý sao?"

Lâm Ngọc Trúc gần đây đều sắp bận thành cẩu, sao còn có thể chú ý tới ánh mắt người khác nhìn nàng là ánh mắt gì.

Vương Tiểu Mai đôi mắt xoay chuyển, nói: "Trong khoảng thời gian này, Chu Nam mỗi lần ở hậu viện ngồi ở kia, rõ ràng là cầm báo đọc, nhưng chỉ cần ngươi xuất hiện, nhìn nhìn liền nhìn đến chỗ ngươi."

Lâm Ngọc Trúc:...... Ngươi nói như vậy......

Lý Hướng Vãn chậm rì rì nói: "Thỉnh thoảng ánh mắt Triệu Hương Lan nhìn ngươi đều như muốn ăn thịt ngươi." Nghĩ vậy trong lòng đối với Triệu Hương Lan lại càng thêm phiền chán vài phần.

Chính mình không có bản lĩnh còn muốn trách người khác.

Nghĩ Lâm Ngọc Trúc gần đây xui xẻo, cảm thấy miệng vết thương trên trán đột nhiên cũng không còn đau như vậy, tốt xấu gì nàng cũng không tính là quá oan uổng, không giống vị trước mắt này là thật sự oan uổng.

Có lẽ là do nói chuyện trong chốc lát, tâm tình Lý Hướng Vãn tốt hơn một chút, lại có chút mê mang hỏi hai người: "Các ngươi nói, ta lúc trước có phải đã chuyện bé xé ra to?"

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai nháy đôi mắt nhìn Lý Hướng Vãn, đề tài này nhảy có chút theo không kịp nha.

Lý Hướng Vãn ho khan một trận, mặt hơi đỏ giải thích: "Chính là về Lý Hướng Bắc......"

Lâm Ngọc Trúc hít một hơi, nàng có thể thao thao bất tuyệt, nhưng là nàng không thể nói, nói ra thì thống khoái, nhưng dễ dàng bại lộ tư tưởng của người hiện đại.


Áo choàng không thể rớt.

(马甲不能掉. 马甲 là cái áo trong YY - ứng dụng của Trung Quốc, chia theo các loại màu: tím cam vàng đỏ hồng xanh dương xanh lá. Ý là ngụy trang cho người quen ko nhận ra mình, chỉ việc xài nick clone trên mạng.)

Cái gọi là thanh quan khó quản việc nhà, chuyện tình cảm nam nữ cũng phức tạp không kém.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy khó mà nói, nói không tốt, tốt nhất là không nói.

Vương Tiểu Mai thì không giống vậy, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, rất là nhiệt tình nói: "Nếu ngươi đã hỏi, ta đây liền nói thật, đúng là có chút làm to chuyện."

Lý Hướng Vãn:......

Lâm Ngọc Trúc thành thành thật thật làm người trong suốt, không phát biểu ý kiến.

Vương Tiểu Mai thấy mọi người không nói lời nào, không để không khí tẻ ngắt, lại tiếp tục nói: "Đều là đồng hương, nếu ngày đó hắn mặc kệ, ngươi bảo chị em Đổng gia phải làm sao bây giờ? Thật sự cứ nằm ở trong phòng cho sốt như vậy sao? Cũng không thể để Vương Dương một mình đưa hai người tới thị trấn chứ, chính ngươi ngẫm lại, phía trước ngồi một người, phía sau ngồi một người, nếu thật sự làm vậy, người trong thôn sẽ thấy thế nào?"

Lâm Ngọc Trúc tưởng tượng một chút, a ha ~ vậy sẽ rất náo nhiệt.

Kỳ thật Lâm Ngọc Trúc muốn nói có thể tiêu tiền thuê nàng nha, đưa người đi thị trấn khám bệnh nàng có kinh nghiệm.

Không nhiều, mười đồng tiền là sẽ làm thật ổn thỏa.

"Lui một bước mà nói, ngày đó Lý Hướng Bắc thật sự mặc kệ, việc này truyền về nhà hắn, có thể dễ nghe sao?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, đứa nhỏ này rất biết suy bụng ta ra bụng người nha.

Quả thực, nếu ngày đó Lý Hướng Bắc thật sự không làm gì, thì giữa Lý gia và Đổng gia sẽ có chút xấu hổ.

Ngươi muốn nói vì chút việc nhỏ này mà tuyệt giao? Không đến mức đó, lợi ích là trên hết, sao có thể vì chút nhi nữ tình trường mà chặt đứt được.

Lý Hướng Bắc ở đây thật ra rất thống khoái, cũng biểu lộ thái độ của chính mình, nhưng hắn với Lý Hướng Vãn sau này phải làm sao bây giờ?

Việc này chính là một cái gai đâm vào cổ họng, thường thường làm người ta khó chịu một chút, sau này Lý gia khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo lên Lý Hướng Vãn.

Theo trưởng bối Lý gia, Lý Hướng Bắc chính là bị sắc đẹp làm mờ mắt, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cũng không làm, Lý Hướng Vãn chính là hồ ly tinh mê hoặc tâm hồn người khác, sao có thể có ấn tượng tốt.

Vương Tiểu Mai chỉ là đơn thuần cảm thấy lúc trở về không dễ sống, nhưng Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn trong giây lát đã suy nghĩ rất nhiều.

Lý Hướng Vãn:......

"Nếu ta là Lý Hướng Bắc, ngày đó ta cũng sẽ đi quản. Chỉ là......" Nói đến đây Vương Tiểu Mai cũng rất rối rắm, yếu ớt nói: "Cái này ngày mưa ngoại trừ xe đạp đưa người đi trấn trên, cũng không có biện pháp khác nha!" Vương Tiểu Mai nghĩ thầm dù nàng là Lý Hướng Bắc, phương thức hành sự cũng sẽ không có gì khác biệt.

Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn:......

Vương Tiểu Mai nhìn bộ dáng hai người trầm mặc không nói, nghĩ, sao nào nàng nói không đúng?

Càng hăng hái, hôm nay dù thế nào cũng muốn nói thật kỹ.

"Tới, ngươi nói, ngày đó nếu ngươi là Lý Hướng Bắc thì ngươi làm thế nào?" Lời này là nói với Lâm Ngọc Trúc.