Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 89: Đánh Cược Thân Phận Của Lý Mập Mạp





Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Lâm Ngọc Trúc mới phát hiện giày vải dệt thủ công trên chân đã hỏng rồi, có thể là do vừa rồi chạy hết sức, mũi giày đã há miệng, lúc chạy không chú ý, giờ nhìn lại, ừm, thấy hơi nghèo túng.
Lâm Ngọc Trúc vừa cải trang thành Mộc Đầu, vừa chú ý bản đồ, chỉ thấy trên bản đồ chấm đỏ tới tới lui lui đi lại rất nhiều lần, rồi mới lại lần nữa tụ tập ở trạm phế liệu.
Qua vài phút, mấy chấm đỏ đó lại cùng nhau rút lui.
Lâm Ngọc Trúc cải trang xong, bình tĩnh ra khỏi không gian, lợi dụng bản đồ chuyên chọn đoạn đường không người mà đi, lúc này với nàng mà nói thì nơi an toàn nhất tất nhiên là Cục Công An.
Nàng chậm rãi đi đến gần Cục Công An, phát hiện bốn phía đầu hẻm gần đó hư hư thực thực có người trông coi.
Hư hư thực thực: không rõ ràng, thật giả lẫn lộn, khiến cho có cảm giác như mơ hồ, hoặc không biết đúng hay sai.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ đi tới gần một chấm đỏ trong đó, từ phía bên cạnh tìm hiểu một chút, nhìn thấy nam nhân canh giữ ở kia, thật khéo, chính là vị tráng hán vừa nãy đi theo phía sau nàng.
Lâm Ngọc Trúc lùi lại vài bước, những người này thế nhưng muốn chơi trò đăng hạ hắc (*), ở đây chờ nàng.
(*)Đăng hạ hắc: bóng tối dưới ánh đèn, thời cổ đại đèn của người dân chủ yếu sử dụng bát, đĩa...!được tẩm dầu động (thực) vật rồi thắp sáng bằng bấc, khi chiếu sáng, tạo ra vùng tối dưới đèn do bị chính đèn chặn lại.

Về sau sử dụng với nghĩa bóng như sau:
1.

Mọi người thường không nhìn thấy và chú ý đến những sự việc xảy ra gần gũi với mình

2.

Các cơ quan chịu trách nhiệm chống hoạt động phi pháp tự mình thực hiện các hoạt động phi pháp, ví dụ nhân viên cơ quan chống ma t*uý tham gia vào hoạt động buôn bán ma t*uý
3.

Nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn
4.

Nó cũng ám chỉ việc bí mật theo dõi người khác.
Theo mình hiểu thì Cục Công An là ánh sáng, còn mấy người đang theo dõi là bóng tối.
Triệu gia có lẽ là có nhược điểm gì đang nằm trong tay Tống gia, sẽ không nhanh như vậy bán đứng bọn họ.
Nếu nghĩ theo hướng này, mục đích bọn họ bắt nàng không cần nói cũng biết.
Chỉ cần bắt được nàng, bọn họ liền có thể tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu để chạy trốn.
Lâm Ngọc Trúc cân nhắc hồi lâu, nàng có nên dùng khuôn mặt của Mộc Đầu để mạo hiểm không? Cứ như vậy trắng trợn táo bạo đi qua trước mặt họ....

Lâm Ngọc Trúc lùi lại từng bước một, một khi bị những người này bắt được rất có thể sẽ là vạn kiếp bất phục.
Nàng còn có thể đánh cược, đánh cược thân phận của Lý Mập Mạp.
Khi đi đến gần trạm lương thực, Lâm Ngọc Trúc lại đổi về bộ dạng lúc trước, đeo đôi giày vải rách cực kỳ thê thảm xuất hiện ở trước mặt Lý Mập Mạp.
Lý Mập Mạp nhìn Lâm Ngọc Trúc thở hồng hộc có chút chật vật, kinh ngạc hỏi: "Muội tử, ngươi đây là sao vậy?"
"Ta từ trong tay Tống Chí Cao chạy thoát, bọn họ còn bắt cả Lý Hướng Vãn nữa." Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh nhìn chằm chằm Lý Mập Mạp, xem hắn phản ứng thế nào.
Nếu đối phương không biết nàng đang nói cái gì, vậy nàng chỉ có thể nhanh chóng rời đi, trước trốn đi rồi lại nghĩ biện pháp.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Mập Mạp càng ngày càng nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: "Ta đưa ngươi đến văn phòng công nhân ngồi đợi, yên tâm nơi này an toàn, sắp xếp tốt cho ngươi rồi ta sẽ đi tới Cục."
Hôm nay bọn họ vừa mới đào ra Triệu gia, đang vội vàng cùng Triệu gia làm cho tròn vẹn, muốn đem rắn lớn sau lưng bọn họ đào ra, không ngờ con rắn này đã không nhịn được mà rời khỏi hang.
Lý Mập Mạp vừa dẫn Lâm Ngọc Trúc đi tới phòng nghỉ cho công nhân, vừa nói: "Ngươi nói xem thẩm ta sao có thể như vậy, cô nương đã lớn như vậy rồi còn đánh, may mà ngươi linh hoạt còn biết chạy, nếu không sau này ở trước mặt hàng xóm láng giềng sao mà ngẩng đầu được, nhà ai còn đánh cô nương lớn như vậy chứ, muội trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi, ta đi tìm mẹ ngươi nói chuyện một hồi."
Đồng nghiệp của Lý Mập Mạp không hiểu ra sao nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, vâng vâng dạ dạ co rút ngón chân vào trong giày cực kỳ xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ca, ngươi nói chuyện với mẹ ta cho tốt, đừng chọc cho nàng thêm nóng nảy."
"Aiz, sao ngươi nhát gan thế, được, ngươi đừng lo lắng, ta đi tìm nàng." Vẻ mặt Mập Mạp tức giận không đành cảm thán, sau đó cười ha hả nói với đồng nghiệp: "Triệu ca, ngươi làm thay ta một lát, ta đi một chút sẽ quay lại, em gái ta ngươi thay ta để ý một chút."
Người được gọi là Triệu ca kia gật gật đầu, cực kỳ tốt bụng đi ra ngoài làm thay Mập Mạp.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhớ ra điều gì đó, túm chặt Mập Mạp đang muốn đi ra ngoài nói: "Mập Mạp ca, ta vốn dĩ đã tới gần Cục Công An rồi, nhưng phát hiện bọn họ chờ sẵn ở xung quanh, còn có lúc ta hôn mê mới tỉnh nghe được bọn họ nói chuyện, Lý Hướng Vãn hình như là bị đại ca của Tống Chí Cao bắt."

Mập Mạp nghe xong gật gật đầu, bước chân dồn dập rời đi.
Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trong phòng không có một bóng người, chậm rãi ở trong đầu vẽ ra toàn bộ liên kết các sự kiện.
Lưu gia, Tống gia, Triệu gia còn có Chu Nam.
Nghe cuộc nói chuyện của cha con Tống gia, Tống gia và Lưu gia giống như là có quan hệ hợp tác.
Mà theo lời Tống Chí Cao, Lưu gia dường như nắm giữ nhân mạch, bọn họ ở chợ đen làm buôn bán, còn Tống gia rất có thể chính là nắm giữ nguồn cung cấp.
Do làm ăn quá rầm rộ nên mới làm cho cảnh sát chú ý? Hay là còn có điều gì khác?
Điểm này Lâm Ngọc Trúc không thể nào kiểm chứng.
Lại bắt đầu từ một góc độ khác tới phân tích.
Đột nhiên nhớ tới Tống Chí Cao nói vị Liễu gia tỷ tỷ kia, chạy ra ngoài hưởng ngày lành?
Không có thư giới thiệu chứng minh hộ khẩu có thể đi nơi nào hưởng ngày lành, trong đầu không duyên cớ hiện ra một suy đoán lớn mật, Liễu gia tỷ tỷ xuất ngoại.
Nơi này cách biên giới cũng không xa, Tống gia nếu có thể biết tới Liễu gia tỷ tỷ không có quan hệ gì với bọn họ, vậy hơn phân nửa là đã từng giúp đỡ, nghĩ theo hướng này, Tống gia rất có khả năng đang nắm giữ một biện pháp xuất cảnh.
Như vậy nguồn cung cấp của bọn họ cũng rất có thể là.....
Lại tiếp tục lớn mật suy đoán một chút, cảnh sát bày ra thế cục lớn như vậy có phải là muốn điều tra ra đường dây này hay không, hay là Tống gia còn làm chút gì đó nữa?
Lại lớn mật phỏng đoán, Tống gia liệu có phải là gián điệp, lợi dụng đường dây này để gửi tin tình báo.
Nếu là như vậy, rất có thể Lưu gia đã phát hiện ra điều gì đó, không muốn tiếp tục hợp tác với Tống gia?
Bởi vậy thừa dịp cơ hội lần này vùng thoát khỏi Tống gia, bán đứng Tống gia, khiến Tống gia trở tay không kịp.

Nếu là như vậy, hiện tại có phải hay không Lưu gia đã chạy thoát.
Nếu theo nguyên văn cốt truyện, Ngưu ca cùng Sấu Hầu không xuất hiện lệch lạc, mà là bị bắt ở trấn trên, Chu Nam và Tống Chí Cao cũng sẽ không phát hiện ra công an đang theo dõi bọn họ.
Như vậy lúc này bị đánh cho trở tay không kịp chính là Tống gia cùng Lưu gia.
Không còn tình huống phản bội, Tống gia, Lưu gia, Triệu gia rất có thể sẽ cố hết sức bảo vệ lớp trẻ.
Quan hệ giữa Chu Nam và Lưu gia cũng rất có thể sẽ không bị đào ra, rốt cuộc cha hắn đã được cho làm con thừa tự, tầng quan hệ này đã được chôn giấu 10-20 năm, không ai nói, rất dễ dàng che giấu được.
Trong nguyên tác hình như Chu Nam là con trai độc nhất, theo lý thuyết có thể xin không xuống nông thôn, Chu gia nếu để cho con trai độc nhất xuống nông thôn, có phải hay không cũng giống Liễu gia, muốn đưa người ra ngoài?
Mà Chu Nam vẫn luôn ở bên cạnh nữ chính, dưới ngòi bút tác giả hắn đối với Lý Hướng Vãn tình thâm không đổi, tình thâm này rốt cuộc là thật hay giả?
Lâm Ngọc Trúc nhíu chặt mày, ngồi ở trên ghế nhìn chăm chú phía trước hồi lâu.
Cũng không biết Lý Hướng Vãn lúc này như thế nào.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết nàng đã đoán ra sự thật đến bảy tám phần, điều chưa đúng lớn nhất chính là ngày đó Sấu Hầu và Ngưu ca ném ba lô hướng về phía nàng.
Theo mạch truyện cũ sau khi Sấu Hầu và Ngưu ca lại lần nữa bị bắt, cảnh sát trước tiên bắt được Tống gia, không có tình huống phản bội Tống gia cũng không vội vã khai ra Lưu gia, cho Lưu gia thời cơ chạy thoát.
Tống Chí Cao đang trên đường chạy trốn gặp phải Thẩm Bác Quận, làm người trọng thương rồi tiếp tục chạy, sau lại vẫn bị bắt.
Việc này liên đới rộng, vì không khiến cho thôn dân khủng hoảng, lúc Triệu Ái Đảng và Tống Chí Cao rời đi đều tuỳ ý viện cái lý do, bọn họ vô hình trung trở thành nhân vật còn chưa được tính là pháo hôi trong tiểu thuyết.
Lâm Ngọc Trúc tất nhiên là không có ấn tượng gì với hai người này.
Nếu nói khởi nguồn sụp đổ của cốt truyện, có thể chính là từ cái ba lô trên trời rơi xuống kia..