Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 20: 20: Thiết Lập Nhân Vật Bị Lệch Hướng





Vương Tiểu Mai cũng mặc kệ Lâm Ngọc Trúc có thích nghe hay không, tiếp tục kề tai nàng nói nhỏ: "Kỳ thật chủ yếu là Lý Hướng Vãn, lúc nàng chưa dọn ra, Triệu Hương Lan đi theo dính không ít ánh sáng, mỗi lần nàng hầm thịt Triệu Hương Lan đều đi theo kiếm được hai ba miếng, không nói tới thịt, chính là buổi sáng ngẫu nhiên cũng có thể kiếm được trứng gà hoặc dưa muối gì đó.

Hiện tại các ngươi đã dọn ra, cái gì cũng không kiếm được, như vậy trong lòng có thể dễ chịu sao?"
Tuy rằng lúc trước nói là tách ra ăn, nhưng hễ có đồ ăn ngon, Lý Hướng Vãn đều tượng trưng chia cho bên kia một bát, cho nên cũng không phải cố ý cho một mình Triệu Hương Lan, mấy người Vương Tiểu Mai cũng ăn không ít.

Mấy ngày này bởi vì xây nhà, thức ăn của nhóm thanh niên trí thức cũng coi như được cải thiện rất nhiều, Lý Hướng Vãn kiếp trước sống thế nào, chút thức ăn này tất nhiên không để vào mắt, trong điểm này liền dễ dàng xuất hiện khác biệt.

Nhóm thanh niên trí thức ở nhà chung, khó tránh khỏi sẽ có người nảy sinh ý đồ.

Rốt cuộc có người nhận mãi thành quen, ngươi thình lình chặt đứt chỗ tốt đang cho nàng, nàng ngược lại sinh ghen ghét muốn cắn ngươi một ngụm, người như vậy còn không ít.

Theo lý thuyết trong nguyên tác Lý Hướng Vãn cùng Triệu Hương Lan quan hệ rất tốt, hơn nữa Triệu Hương Lan cũng không giống người kiến thức hạn hẹp.

Lâm Ngọc Trúc ghé mắt nhìn Vương Tiểu Mai, đối với lời nàng nói không khỏi có chút suy đoán, lời này dù thật hay giả, nói với nàng cũng chẳng có tác dụng gì, nàng cũng không phải người thích buôn chuyện, ừm, tuy rằng có chút thích hóng chuyện.

Hiện giờ trong mấy nữ thanh niên trí thức thì nhìn như Lý Hướng Vãn cũng nàng và Triệu Hương Lan quan hệ tốt nhất, kỳ thật Lâm Ngọc Trúc biết, nàng cùng Lý Hướng Vãn chỉ là tình cảm ngoài mặt, việc nhỏ giúp đỡ nhau một chút, việc lớn thì đừng mở miệng, hai nàng ngay cả tình chị em hoa plastic cũng không có.


(Plastic hoa tỷ muội ý là chỉ hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn)
Sở dĩ nhìn qua có vẻ tốt, có thể là do kết quả của việc Lý Hướng Vãn cố ý xa cách Trương Diễm Thu cùng Vương Tiểu Mai, có sự đối lập, còn không phải là quan hệ giữa các nàng tốt hơn nhiều.

Lâm Ngọc Trúc không tính toán cùng Lý Hướng Vãn thân thiết, dân bản xứ niên đại này không biết cái gì là trọng sinh, xuyên qua, bàn tay vàng, nhưng Lý Hướng Vãn thân làm một nhân sĩ xuyên qua có bật hack có thể không biết sao, tư duy của cô ấy tất nhiên rất nhanh nhạy, Lâm Ngọc Trúc sợ hai người đi lại gần bị đối phương phát hiện.

Mặc kệ trong nguyên tác khen nữ chính thiện lương hào phóng như thế nào, Lâm Ngọc Trúc đều không muốn đánh cược lòng người, càng không muốn đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Hơn nữa, Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng cảm thấy sinh hoạt hiện tại của nàng không chỉ là một quyển sách, nàng có máu có thịt, người xung quanh nàng cũng có máu thịt, sinh hoạt ở đây càng lâu, Lâm Ngọc Trúc đối với cốt truyện nguyên tác càng thêm phai nhạt đi, đều là ngẫu nhiên linh quang chợt loé nghĩ ra một hai điểm trong cốt truyện, ẩn ẩn bên trong luôn có một loại trực giác mách bảo nàng không thể quá tin vào cốt truyện.

Như vậy, cũng không thể dựa vào cốt truyện để nhìn nhận Triệu Hương Lan, trong nguyên tác Triệu Hương Lan thật ra là một cô gái không tồi.

Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc ánh mắt không vui nhìn mình, bất mãn nói: "Ồ? Ngươi đây là dùng ánh mắt gì nhìn ta.

"
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười cười, "Sao ta nghe thế nào cũng thấy người trong miệng ngươi nói càng giống ngươi hơn?"
"! Sao ngươi lại nghĩ ta là người như vậy? Ta lại không mặt dày đi ăn trứng gà của người ta.


" Tuy rằng ăn không ít thịt hầm của mọi người, nhưng thời điểm hỗ trợ làm việc nàng cũng rất ra sức nha, Vương Tiểu Mai có chút bi thương nhìn Lâm Ngọc Trúc.

Câu hỏi này làm Lâm Ngọc Trúc á khẩu, hít một hơi, nghĩ thầm, người phủ đầu ta lúc mới đến ở nhà chung, ngươi là người đầu tiên, trong lòng ngươi không để ý chút nào sao?
Nhưng cũng phải nói! Vương Tiểu Mai tuy rằng có chút tật xấu, nhưng cũng chưa đến mức ấn tượng cực kém, nửa tháng vừa rồi hỗ trợ, nàng là người ra sức nhất.

Nhưng thanh danh của Vương Tiểu Mai trong nhóm thanh niên trí thức thật sự là không tốt, Lâm Ngọc Trúc cân nhắc qua lại, đôi mắt tối sầm, Triệu Hương Lan!
Càng nghĩ Lâm Ngọc Trúc càng phát hiện mỗi khi Vương Tiểu Mai làm việc gì không tốt, Triệu Hương Lan đều sẽ đứng ở một bên nhỏ nhẹ nói chuyện, vô hình chung đã khuếch đại hành vi xấu của Vương Tiểu Mai, vài lần như vậy Vương Tiểu Mai ở trong mắt nhóm thanh niên trí thức mới tới thật chẳng ra gì.

Nói đi cũng phải nói lại, Vương Tiểu Mai bị người khác bôi đen cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cằm, điều này thật thú vị, nàng phải cẩn thận quan sát kĩ Triệu Hương Lan, nếu cô gái này thật là người xấu bụng, vậy phải một lần nữa xem kỹ lại nhân vật trong nguyên tác.

Vương Tiểu Mai cực kỳ thương tâm ấm ức tách khỏi Lâm Ngọc Trúc.

"Ta đã bảo nha đầu này không phải người tốt mà, ngươi xem ngay cả Vương Tiểu Mai cũng bị nàng bắt nạt thành như vậy.


" Vương Tiểu Mai là ai a, chính là người nổi danh pháo nổ, chọc vào liền nổ.

Lời Vương thẩm nói với Lý thẩm nhẹ nhàng phiêu lại đây.

Lâm Ngọc Trúc: "! ! "
Ngươi hỏi Lâm Ngọc Trúc nửa tháng này đã thích ứng với sinh hoạt lao động chưa, vậy câu trả lời nhất định là, vẫn chưa!
Trong miệng thôn dân nàng vẫn là phế vật vai không thể khiêng, nước không biết gánh, nửa tháng này công điểm cao nhất nàng nhận được là vào ngày đầu tiên đó, những ngày sau mỗi ngày cơ bản duy trì ở mức 6 công điểm, có đôi khi chỉ được 5 công điểm, lúc ấy ánh mắt người ghi công điểm nhìn nàng rất là ý vị sâu xa.

Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, không hoảng hốt một chút nào.

Bấy giờ mấy đứa trẻ tám chín tuổi cắt cỏ heo một ngày cũng có thể kiếm được ba - bốn công điểm, người ghi công điểm thật sự sợ cái người thanh niên trí thức này, nhìn thì đẹp mà làm việc còn không bằng một đứa trẻ.

Lâm Ngọc Trúc lười bận tâm việc ấy, mỗi ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thắt lưng nàng sắp gãy tới nơi, thân mình này thật sự không quen làm việc nhà nông, mỗi ngày sau khi tan tầm, nàng cảm giác muốn sụp đổ luôn, nghĩ tới còn phải làm việc nhà nông 3-4 năm nữa, hai mắt Lâm Ngọc Trúc liền hoàn toàn biến thành màu đen.

Nếu không phải có giấc mộng làm giàu chống đỡ, nàng có lẽ sẽ giống Trương Diễm Thu mệt ngã trên giường đất.

Nửa tháng này Trương Diễm Thu thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hai ngày trước rốt cuộc không chịu đựng nổi ngã bệnh, đại đội trưởng cho nàng nghỉ mấy ngày.

Cũng may không phải ngày mùa, ngày mùa xin nghỉ là phải trừ công điểm.


Lý Hướng Vãn cũng không tốt hơn bao nhiêu, hoặc là nói cô ấy so với Lâm Ngọc Trúc càng sụp đổ hơn, chẳng qua dựa vào tính cách kiên cường dẻo dai cố chống đỡ, thực tế cô ấy cũng chẳng làm được bao nhiêu, nếu không phải có Lý Hướng Bắc hỗ trợ, khả năng mỗi ngày cô ấy cũng chỉ nhận 6 công điểm.

Ngày thường đều là Lý Hướng Bắc làm xong nhiệm vụ của mình lại qua giúp Lý Hướng Vãn làm việc, thường xuyên như vậy rước lấy không ít lời đàm tiếu, Lý Hướng Vãn nhìn Lâm Ngọc Trúc, tuy rằng mỗi ngày nhận 6 công điểm làm các thôn dân chê cười, nhưng người ta vẻ mặt thờ ơ bình thản bộ dáng không thèm để ý rất là tiêu sái, nghĩ thầm quả nhiên da mặt dày ắt vô địch.

Có Lâm Ngọc Trúc làm ví dụ, Lý Hướng Vãn cũng đã nhận ra, nàng lại không thiếu đồ ăn, tội gì phải làm việc mệt chết mệt sống.

Vì thế không để Lý Hướng Bắc hỗ trợ nữa, Lý Hướng Bắc cho rằng nàng là vì những lời đàm tiếu xung quanh mà kiêng dè hắn, đối với mấy thôn phụ lắm miệng càng thêm chán ghét.

Tuy rằng không hỗ trợ, nhưng lại đau lòng Lý Hướng Vãn thân thể dần dần gầy ốm (có thể là ảo giác), vì thế nhanh chóng làm xong việc nhà nông rồi lên núi dạo một vòng, xuất thân từ binh nghiệp thế gia, trong tay sao có thể không có chút kỹ năng, cơ bản là ba lần lên núi hai lần có thể mang con mồi trở về cho Lý Hướng Vãn bồi bổ thân thể.

Việc này là đả kích rất lớn với Trương Diễm Thu, lần này bị bệnh không khéo còn có vài phần công lao của hắn.

Nói đến cũng rất có ý tứ, Lý Hướng Vãn cũng nhận công điểm thấp giống nàng, nhưng lại chẳng ai nói gì, chẳng lẽ là nói hai người cùng lúc rất mệt mỏi?
Tầm mắt mọi người hoàn toàn chuyển từ Lâm Ngọc Trúc sang Trương Diễm Thu đang bị bệnh, nhiều lời đàm tiếu Trương Diễm Thu đang nằm trên giường đất đều không biết.

Lâm Ngọc Trúc sợ nàng khoẻ rồi lại bị các thôn dân làm cho tức phát bệnh.

.