Tấm ván gỗ này nói đến cùng cũng đã làm bị thương người khác, Lâm Ngọc Trúc cùng Trương Diễm Thu vẫn phải hòa giải riêng với nhau.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bàn chân Trương Diễm Thu, ngẫm nghĩ, bồi thường đi.
Đối phương run bần bật, yếu ớt nói: "Nếu không, coi như ta vay tiền ngươi, đủ tiền ta đi bệnh viện băng bó trị liệu là được."
Lâm Ngọc Trúc......
Ở trước mặt đồng chí công an, ngươi không cần bày ra bộ dáng này nha, giống như nàng là ác bá vậy.
Các nàng bên này tạm thời không nói tới.
Hà Viễn Phương bên kia vậy mà khai ra Triệu Hương Lan.
Thế mà lại đúng với phỏng đoán của Lâm Ngọc Trúc, Triệu Hương Lan có vai trò đáng kể trong sự kiện lần này.
Nàng ta từng ám chỉ với Hà Viễn Phương, thậm chí có thể nói là cố ý xui khiến hành vi đêm nay của Hà Viễn Phương.
Sau đó Vương Tiểu Mai lại bị dò hỏi một số chi tiết.
Đối với quy trình này, Vương Tiểu Mai cũng coi như là ngựa quen đường cũ, có cái gì nói cái đó.
Từ chỗ Vương Tiểu Mai, đồng chí công an cũng nắm được một số manh mối nhỏ.
Cuối cùng, mấy người Triệu Hương Lan cùng Hà Viễn Phương còn có Trương Diễm Thu đều bị mang đi.
Trương Diễm Thu chủ yếu là đi thị trấn trị liệu vết thương trên chân, thương thế này hiển nhiên không thể trì hoãn thêm nữa.
Nếu không phải trong xe không ngồi được nhiều người như vậy, có khi Lâm Ngọc Trúc cũng yêu cầu đi cùng.
Lúc sau nàng phải đưa một khoản phí bồi thường nhất định cho Trương Diễm Thu.
Lâm Ngọc Trúc buồn bã lấy tiền từ trong túi ra, đưa cho Trương Diễm Thu.
Trương Diễm Thu yếu ớt nói: "Nếu thừa ra, trở về ta sẽ trả lại cho ngươi."
Vẻ mặt rất chân thành, nhìn không giống như là cố ý giả vờ.
Thế này cực kỳ xấu hổ.
Đồng chí công an ý vị sâu xa liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, "Không cần, ngươi giữ lại mua chút thịt, bổ máu."
Trương Diễm Thu vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Thân thể nàng ấy thật sự sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Từ nay về sau, Lâm Ngọc Trúc không biết rằng nàng đã trở thành nhân vật trong đề tài tán gẫu ở đồn công an địa phương.
Nói rằng thôn Thiện Thuỷ có một nữ thanh niên trí thức rất lợi hại, đối phó với cướp, trêu đùa đại thẩm trong thôn, còn bắt chuột...
Lúc nửa đêm tuy rằng quá trình có chút kích thích, nhưng xem như đã đưa được kẻ xấu ra trước công lý.
Nhìn phòng ở sân trước đen nhánh không có một ai, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất vừa lòng.
Rốt cuộc có thể yên tĩnh đón một năm mới tốt đẹp.
Các thôn dân đều mang theo vẻ mặt hưng phấn đi về nhà, bọn họ tỏ vẻ rất vừa lòng.
Vở tuồng này xem đến sâu sắc tường tận.
Có mấy thôn dân mạch não rất kỳ lạ, thấy Trương Diễm Thu bị thương nhận được tiền bồi thường, sớm biết vậy, bọn họ cũng giả vờ không cẩn thận dẫm phải bẫy kẹp, ngộ nhỡ cũng có thể nhận được bồi thường thì sao.
Không bồi thường tiền, bồi thường chút trứng gà cũng tốt mà.
Nhưng ngẫm lại bị bẫy chuột kẹp một cái... vẫn là thôi đi.
Nhưng là có một người, dám nghĩ dám làm.
Lý Tứ thẩm thấy đồng chí công an đi rồi, thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ đi đến trước cửa phòng Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn què một chân đang cầm đèn pin vừa chiếu vừa tìm, muốn thu hồi hết bẫy chuột còn lại, nhưng vẫn là chậm một bước.
Bị Lý Tứ thẩm tìm được một cái, sau đó trong lòng quyết tâm, hung hăng dẫm lên.
Chỉ nghe ngao một tiếng, doạ cho Lý Hướng Vãn bị sốc, cái chân bị thương rơi xuống đất, đụng tới miệng vết thương co rút đau đớn.
Lâm Ngọc Trúc nghe tiếng chạy lại đây, thanh âm này nghe rất quen tai nha.
Còn có mấy thôn dân chưa rời đi cũng chạy trở về xem náo nhiệt.
Lý Hướng Vãn câm nín nhìn Lý Tứ thẩm, đây là muốn làm gì?
"Ai u, chân của ta, chắc chắn là bị đứt rồi, ngươi bồi thường cho ta, cũng không cần ngươi bồi thường tiền, ngươi bảo trưởng thôn thả con trai ta ra là được."
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, trưởng thôn bao che thôn dân, đã sớm lặng lẽ thả Lý Đại Sơn về nhà, Lý Tứ thẩm mải xem náo nhiệt còn chưa biết.
Nếu không phải sợ bà lão này không tiếp thu được, nàng thật muốn cười nhạo một trận.
Lý Hướng Vãn......
Về sau việc này của Lý Tứ thẩm làm mọi người trong thôn chê cười một thời gian.
Có người còn nói Lý Tứ thẩm đột nhiên da mặt mỏng đi, thế nhưng biết xấu hổ, ở nhà trốn tránh ngại không dám ra cửa tản bộ.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ, nhóm đại thẩm có thể đã quên mất, chân Lý Tứ thẩm thật sự là bị kẹp.
Ở nhà chỉ có thể là, đơn thuần dưỡng thương mà thôi.
Một đêm này mọi người ngủ vô cùng yên ổn.
Ngoại trừ Vương Tiểu Mai, nằm ở trên giường đất trằn trọc, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ...
Sáng sớm, kéo rèm ra, bên ngoài bông tuyết bay lả tả.
Lâm Ngọc Trúc mặc ấm, chuẩn bị ra khỏi phòng quét tuyết trước cửa.
Mở cửa tuỳ tiện nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy, Thẩm Bác Quận thẳng tắp đứng ở cửa sân sau.
Vốn bộ dáng đang nghiêm túc sắc bén, khi nghe được tiếng vang quay đầu nhìn thấy người, vẻ mặt lập tức trở nên ôn hoà.
Lâm Ngọc Trúc nuốt nuốt nước miếng, thẳng thắn mà nói, không phải chưa từng thấy qua trai đẹp, nhưng là khắc vào trong tâm khảm, đây thật sự là người đầu tiên.
Lặng yên thở ra một hơi, thực sắc tính dã, bình tĩnh, bình tĩnh.
Cười tủm tỉm cầm chìa khóa mở cửa sau, giòn giã nói: "Thẩm đại ca, sao ngươi lại tới đây, đi một mình sao?"
Nói xong, mở cửa ra còn cố ý nhìn phía sau, Mập Mạp ca thế mà không đi cùng nha.
Lâm Ngọc Trúc không biết Thẩm Bác Quận đến đã được một lúc, sau khi biết thôn Thiện Thủy bắt được lưu manh, liền vội vàng chạy tới đây, mặc dù biết sự việc đã qua.
Lại vẫn muốn đến nhìn nàng một cái.
Xem nàng có thật sự an toàn không có việc gì hay không...
Anh nghĩ tiểu cô nương nhỏ xinh như vậy, gặp phải chuyện như thế, hẳn là sẽ sợ hãi.
Rồi lại có chút không quá chắc chắn, có lẽ... qua một đêm rồi có thể không còn sợ nữa.
Tâm tư muốn nhìn thấy nàng, không thể dừng lại được.
Nghĩ nàng một cô gái lẻ loi, sống cuộc sống không có căn cơ ở nông thôn, càng cần phải bảo vệ.
Xung động trong lòng ngực anh cuộn trào sục sôi.
Nhưng mà, tương lai mờ mịt.
Xúc động trôi qua rồi sao?
Dẫn theo cô nhóc trở lại thủ đô, có anh che chở sẽ không có ai làm trò nói gì đó trước mặt anh, nhưng lúc không có anh ở bên cạnh thì sao.
Để nàng được ăn cả ngã về không đi theo anh, chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, chịu đựng ấm ức tiềm ẩn, anh sao có thể đồng ý.
Có vài người mồm miệng giống như dao nhỏ tổn thương người khác, anh không phải chưa từng thấy...
Nghĩ đến đây, anh ung dung cười, nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ là ảo tưởng của một mình anh mà thôi.
Anh không nỡ để nàng ấm ức, nha đầu kia chắc cũng sẽ không để chính mình đi đến nông nỗi như vậy.
Chờ đi đến nhà chung, nhìn sân sau khóa lại, khẽ cười một tiếng, lại thở dài.
Thế nhưng hoảng loạn đến tận đây.
Cái loại xúc động không màng tất cả luôn âm thầm quấy phá, chỉ là vẫn luôn bị anh áp xuống.
Lâm Ngọc Trúc thấy người ở bên ngoài hình như đã đứng được một khoảng thời gian, trên vai có một tầng tuyết đọng.
Vội vàng mời người vào nhà, ấm áp hơn một chút.
Thẩm Bác Quận lấy lại tinh thần, nói: "Nghe xong chuyện tối hôm qua ở chỗ các ngươi, hôm nay muốn lại đây nhìn xem, ngươi... không có việc gì chứ."
Lâm Ngọc Trúc trong lòng nhảy dựng, hắn có phải hay không...
Ngăn chặn ngờ vực trong lòng, nghĩ không thể quá tự luyến, nàng tuy rằng biết mình đẹp, nhưng đồng chí lão Thẩm nhìn không giống người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc.
Lập tức phân tích mục đích đến đây của đối phương, nghĩ nàng cũng không làm chuyện gì trái lương tâm mà.
Sợ cái gì......
Ha ha cười nói: "Kỳ thật, chỉ là, chỉ là làm món đồ thủ công đơn giản, nghĩ để phòng thân, không ngờ... lại liên lụy người khác."
Nàng tuyệt đối không phải cố ý hại người, đúng, tuyệt đối không có ý tứ này.
Hoàn toàn là phòng vệ chính đáng...
Thẩm Bác Quận tâm tư có chút hỗn loạn, nên không chú ý chút tâm tư nhỏ của Lâm Ngọc Trúc.
Lại đột nhiên hỏi: "Lâm thanh niên trí thức ra tết là bao tuổi?" Hỏi xong, liền cảm thấy chính mình đường đột.
Lập tức có chút xấu hổ.