"Ngươi lợi dụng ta." Vương Tiểu Mai rất chắc chắn nói.
Triệu Hương Lan nhàn nhạt nói: "Rượu đã uống, thịt đã ăn, lợi ngươi chiếm hết, bị lợi dụng một chút thì đã sao? Không phải ngươi bảo ta đừng sợ nàng ta à?"
Vương Tiểu Mai khó thở nói: "Bảo ngươi phản kháng, chứ không bảo ngươi hủy trong sạch của người ta."
Triệu Hương Lan cười nhạo một tiếng, Hà Viễn Phương muốn lấy vợ đến điên rồi, không ở chung một gian, mới có thể nói ra loại lời nói như vậy, thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Trương Diễm Thu nếu thấy không rõ tình thế, còn ở đó gây chuyện, Hương Lan nàng trốn ra ngoài một lần thì đã sao.
"Hủy trong sạch của nàng ta lại không phải ta, ngươi đừng trách oan ta." Hương Lan nàng cho dù có tâm tư gì, cũng phải có người phối hợp.
Vương Tiểu Mai bị nghẹn nói không ra lời.
Phẫn hận cách xa nàng ta hai bước, thế mới biết, nhân tâm có đôi khi sẽ nuốt chửng người khác, mà Triệu Hương Lan chính là có thể ăn thịt người.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Trương Diễm Thu thu hút không ít thôn dân kéo tới, trưởng thôn là một trong số đó, còn có những lãnh đạo khác của thôn.
Đếm đếm, gần như người nửa thôn đã kéo đến, việc này xem như hoàn toàn ầm ĩ lớn rồi.
Gần như mỗi nhà đều cầm theo đèn dầu hoặc là đèn pin tới, sân sau không lớn lúc này đã đèn đuốc sáng trưng.
Trưởng thôn nhìn thấy rõ ràng Trương Diễm Thu cùng tấm ván gỗ chi chít đinh dưới chân nàng ta, hít hà một hơi, hỏi: "Trương trí thức ngươi đây là có chuyện gì?"
Trương Diễm Thu lăn lộn ra một thân mồ hôi, giờ bị lạnh đến thân thể phát run, thanh âm run rẩy nói: "Hà Viễn Phương muốn quấy rối ta, ta chạy đi cầu cứu, không ngờ dẫm phải tấm ván gỗ trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc."
Quấy rối?
Trưởng thôn suy nghĩ một chút, ý là giở trò lưu manh?
Trong thôn mấy ngày gần đây có không ít nhàn ngôn toái ngữ, Lý Đại Sơn không thừa nhận trước hôm đó có tới nhà chung cho thanh niên trí thức.
Vậy người đã tới buổi tối hôm trước rốt cuộc là ai, người có hiềm nghi nhất chính là Hà Viễn Phương ở cùng nhà chung.
Nhưng nghĩ tới bộ dáng ngày thường thành thật hàm hậu của Hà Viễn Phương, trong lòng mọi người lại thấy băn khoăn.
Cho nên, mấy lời nhàn ngôn toái ngữ chỉ là suy đoán của mọi người, không gây nên sóng gió gì.
Lúc này trưởng thôn nhớ tới mấy lời nhàn thoại đó, nhìn Hà Viễn Phương đứng ở một bên, trong lòng đánh giá.
Hà Viễn Phương cái khó ló cái không, lời bào chữa nghĩ sẵn trong đầu không biết đã nhẩm đi nhẩm lại bao nhiêu lần.
Lúc này bày ra bộ dáng hoảng loạn, xấu hổ và giận dữ chỉ vào Trương Diễm Thu nói: "Rõ ràng là ngươi nói với ta, trong lòng vẫn luôn áy náy với Lâm trí thức, muốn xin lỗi nàng ấy, nhân tiện dẫn ta tới, bàn về chuyện cưới xin của hai chúng ta, muốn lấy lương thực đến đổi chút tiền để lo liệu hôn sự, hiện giờ, ngươi nói lời này là có ý gì?"
Nói xong bày ra bộ dáng hoài nghi nhân sinh.
Các thôn dân nhìn xuống mặt đất, thật đúng là có một túi lương, nằm trên mặt đất, rơi ra một chút bột mì.
Mọi người vốn đang nghi ngờ Hà Viễn Phương lập tức đã giảm đi vài phần.
Trương Diễm Thu nhìn chằm chằm túi lương trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm, hắn mang tới đây từ khi nào.
Hà Viễn Phương âm u nhìn Trương Diễm Thu, đột nhiên giống như là bừng tỉnh đại ngộ, quát: "Được lắm, ta biết rồi, ngươi đây là muốn từ hôn? Ăn của ta nhiều lương thực như vậy, còn chưa trả nổi, đã muốn cho ta làm quỷ oan uổng, sau đó ngươi dễ dàng lêu lổng với Triệu Kiến Thiết?"
Nói xong liền nhìn lướt qua người ghi điểm Triệu Kiến Thiết đang xem náo nhiệt trong đám người, bày ra bộ dáng phải chịu oan khuất lớn lao, phẫn nộ gào thét: "Hai ngày trước ta nhìn thấy các ngươi lén lút sau đống cỏ khô, ta tiến lên hỏi, còn lừa ta nói Trương Diễm Thu không cẩn thận bị trẹo chân, ta lúc đấy là mắt bị mù, vậy mà tin lời các ngươi nói.
Không nghĩ tới hôm nay các ngươi lại hợp mưu hại ta, nói đi, có phải đoạn thời gian trước ngươi nửa đêm dẫn người vào? Hiện tại ngẫm lại, các ngươi chính là muốn giá họa cho ta, các ngươi... các ngươi đây là muốn hại chết ta."
Hà Viễn Phương nói không quá rõ ràng minh bạch.
Nhưng các thôn dân lại cảm thấy bọn họ nghe hiểu hết.
Còn có loại ảo giác nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
Trương Diễm Thu cùng Hà Viễn Phương muốn tiến tới hôn nhân? Trương Diễm Thu đột nhiên đổi ý, thông đồng với người ghi điểm, hai người chui vào đống cỏ khô suýt nữa bị phát hiện, sau đó đơn giản liên hợp hãm hại Hà Viễn Phương.
Người nửa đêm đi đẩy cửa phòng nữ thanh niên trí thức chính là người ghi điểm? Sau đó vu khống Hà Viễn Phương giở trò lưu manh.
Ngẫm lại những chuyện Trương Diễm Thu đã từng làm, các thôn dân tức khắc tin.
Các thôn dân đều là b.iểu t.ình được mở rộng tầm mắt nhìn về phía Trương Diễm Thu.
Đây là một kẻ tàn nhẫn......
Triệu Kiến Thiết thế nào cũng không ngờ tới chỉ đi xem náo nhiệt, lại lan đến trên người mình, phản ứng đầu tiên chính là nhìn trưởng thôn, chỉ thấy khuôn mặt trưởng thôn xanh mét cũng đang nhìn hắn, vội vàng hoảng loạn lắc đầu, không thừa nhận: "Nói bậy, ta căn bản không cùng Trương Diễm Thu chui đống cỏ khô gì cả, ngươi ngậm máu phun người."
Hà Viễn Phương giống một người thành thật, chỉ vào Triệu Kiến Thiết tức đến nói không ra lời.
Lúc này có vị đại nương nhỏ giọng nói: "Ý, hình như ta từng nhìn thấy Triệu Kiến Thiết cùng Trương Diễm Thu lôi lôi kéo kéo."
Giọng nói này tuy nhỏ, nhưng ở thời khắc mấu chốt này đặc biệt vang.
Triệu Kiến Thiết nghe thấy mà to đầu, nói đến thì, đấy đều là chuyện rất lâu trước kia, hắn biết Trương Diễm Thu nhát gan, đùa giỡn một chút sẽ không phản kháng.
Có đoạn thời gian cứ thấy người này là sẽ sàm sỡ, chọc ghẹo một chút, sau đó thấy thanh danh người này càng ngày càng kém, người gầy gò càng ngày càng khó coi, trong lòng có chút ghét bỏ, không trêu đùa nữa.
Không ngờ lúc này lại thành cái cớ cho người ta nói.
"Ta không......." Triệu Kiến Thiết yếu ớt biện giải.
Trưởng thôn tức giận đến mức lông mày dựng đứng, đồ phá gia này, mặt mũi Triệu gia bọn họ bị mất hết rồi.
Trương Diễm Thu ngực kịch liệt phập phồng, quát: "Ngươi nói bậy, chẳng lẽ ta còn cố ý thả mấy thứ đồ bỏ này trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, tự mình dẫm lên để hại ngươi? Nếu thật giống như ngươi nói, ta dẫn ngươi tới chỗ Lâm Ngọc Trúc để hại ngươi như thế nào?"
"Ván gỗ kia nhất định là trước đó ngươi đã sắp xếp tốt, tâm tư của ngươi thật đúng là ác độc, vì hại ta, ngay cả loại chiêu số này cũng có thể nghĩ ra." Hà Viễn Phương tức đến âm thanh cũng phát run.
"Cái này ta biết, là khổ nhục kế." Lại có giọng nói của một vị đại thẩm truyền ra rõ ràng...
Lâm Ngọc Trúc... không phải, ván gỗ của nàng không phải dùng để cản trở hãm hại được chứ, cái logic này không đúng.
Còn có, ván gỗ này không phải do nàng thả sao?
Nàng thật đúng là muốn nhìn một chút Hà Viễn Phương còn có thể diễn xuất tới mức độ nào.
Đột nhiên, người ghi điểm chợt la hoảng lên: "Độc phụ này, lúc trước lôi lôi kéo kéo ta, muốn ta ghi thêm nhiều công điểm, ta không đồng ý, liền ghi hận trong lòng, hóa ra là chờ ta ở đây.
Ngươi không muốn gả cho Hà Viễn Phương, ngươi trực tiếp nói với hắn là được, lấy ta làm bè diễn cái gì chứ, ta nói mà, ngày đó sao lại kéo ta vào đống cỏ khô, nếu không phải ta là người chính trực, thật đúng là đã rơi vào bẫy của ngươi.
Trưởng thôn, nữ nhân này lợi dụng ta, ta căn bản không hề tới nhà chung của thanh niên trí thức, cũng không đẩy cửa gì cả, được lắm, có phải hai người các ngươi muốn liên hợp hại ta." Việc đống cỏ khô trái phải đều bị sắp đặt, không bằng dựa theo bọn họ nói mà ném nồi.
Các thôn dân nhìn nhau, đây là có ý tứ gì? Trương Diễm Thu cùng Hà Viễn Phương tự biên tự diễn?
Vậy mục đích là cái gì...
A, rất có thể Trương Diễm Thu hai đầu đều diễn.
Nữ nhân này lòng dạ thật là đen tối, các thôn dân sôi nổi nghĩ.
Lâm Ngọc Trúc lực bất tòng tâm nhìn người ghi điểm, ngươi thật đúng là đứa nhỏ lanh lợi nha.
Hà Viễn Phương tâm tư xoay chuyển, lập tức lại đổi đề tài, nhìn Trương Diễm Thu, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất nói: "Tiền trên người ta toàn bộ đều cho ngươi, lương thực cũng có thể cho mình ngươi ăn, ta buộc chặt lưng quần ăn ít đi là được... ngươi còn không thỏa mãn sao?" Nói xong một đại nam nhân mà bụm mặt khóc nức nở.
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, Trương trí thức này ăn sạch sẽ xong liền muốn đá người đi.
Mọi người lập tức nổi giận, sao có thể bắt nạt người thành thật như vậy.