Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 111: Mộc Đầu nha, có phải ngươi không thích thẩm không




Trải qua một đoạn thời gian không làm việc đàng hoàng, Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu đứng đắn bán vài lần lương thực và dầu.

Trịnh đại nương mừng đến suýt nhảy cẫng lên.

Điều khiến Lâm Ngọc Trúc thấy hơi kỳ quái chính là, mấy lần gần đây đi đến nhà Trịnh đại nương đều có thể gặp cháu ngoại gái của bà.

Không khỏi có chút buồn bực, ở mãi nhà người khác như vậy không sợ bị người ta ghét sao, lại sắp đến Tết, có phải có chút không biết điều hay không.

Rốt cuộc cũng không có quan hệ gì với nàng, phun tào một chút, rồi không để trong lòng.

Tương đối ngoài ý muốn chính là ớt bột của nàng rất được hoan nghênh, không vì lý do nào khác, nàng bán ớt bột kèm sa tế càng thơm hơn, mua rồi cơ bản đều sẽ mua lại.

Ở mùa đông rau dưa thiếu thốn, rất nhiều người cơ bản không thể thiếu được ớt bột.

Muối tiêu thì bán có chút không lạnh không nóng, thứ này hoàn toàn là đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.

Đều là nhà nào chiều trẻ nhỏ thì mua một ít, cho bọn chúng khi nào nướng khoai tây thì chấm ăn, thuộc về mặt hàng có thể phát triển lâu dài.

Mứt hoa quả và quả khô cũng rất được hoan nghênh, loại này đem tặng lễ thì rất có thể diện, Lâm Ngọc Trúc làm không nhiều lắm, cách hai lần bán một lần, mấy vị đại thẩm cơ bản lần nào cũng thu hết.

Một đầu heo mẹ khác trong không gian cũng bị Lâm Ngọc Trúc làm thịt.

Quy hoạch hiện tại của nàng chính là, thịt heo bán cho Lý Tự Lập, lương thực bán cho nhóm đại nương, lương thực và thịt tách ra bán.

Thời gian nháy mắt liền tiến vào tháng chạp, trong thôn bắt đầu chia lương thực chia tiền, thanh niên trí thức tất nhiên là xếp hàng ở cuối cùng.

Lúc này chênh lệch giữa cư dân thành phố cùng nông thôn liền hiện ra, các thôn dân làm lụng một năm, lương thực tinh được chia thì tính toán xem nên bán, hay là giữ lại tết ăn.

Mà người dân ở thị trấn đã bắt đầu tiêu tiền mua lương thực giá cao, chưng bánh nhân đậu cùng gói sủi cảo đông lạnh.

Công điểm Lâm Ngọc Trúc kiếm được năm nay không nhiều không ít, nàng đem hầu hết lương thực cùng công điểm đều đổi thành hạt cao lương, chuẩn bị mang vào không gian ủ rượu.

Nhóm thanh niên trí thức cũ hoặc nhiều hoặc ít đều được chia tiền, ngay cả Triệu Hương Lan cũng được chia mười lăm đồng tiền.

Nhóm thanh niên trí thức mới tới năm nay, ngay cả lương thực cơ bản còn chưa đủ, đại đội trưởng đặc biệt cùng vài người nói một chút, bảo bọn họ chờ bán lại lương thực.

Ngoại trừ Trương Diễm Thu, nhóm thanh niên trí thức các nàng đợt này không có ý kiến gì lớn.

Từ sau sự kiện lời đồn, thanh danh của Trương Diễm Thu ở trong thôn xem như hoàn toàn lạnh.

Đại đội trưởng nhìn cũng chưa nhìn nàng ta, xoay người liền đi rồi.

Nói câu không dễ nghe, ông chỉ là lại đây thông báo một tiếng cho mấy thanh niên trí thức thôi.

Trương Diễm Thu thần sắc uể oải, quay đầu vừa lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, giống như bị bỏng, vội vàng nhìn sang phía khác.

Lâm Ngọc Trúc lười biếng đứng ở kia, hoàn toàn không biết.

Vương Tiểu Mai gần đây bận rộn đến mức chân không chạm đất, còn chưa biết việc giữa Lâm Ngọc Trúc và Trương Diễm Thu.

Nhìn thấy cảnh như vậy, hiếm lạ nói: "Trương Diễm Thu đây là làm sao vậy? Sao ta cảm giác nàng có chút sợ ngươi thế."

Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn Trương Diễm Thu một cái, đối phương hình như nhận ra nàng đang nhìn, thân thể rõ ràng căng cứng, bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn, làm như Lâm Ngọc Trúc giống lão hổ.

Lâm Ngọc Trúc vân đạm phong khinh nói: "Ừm, thu thập nàng một trận, nên như vậy."

"Hả?" Vương Tiểu Mai có chút ngốc lăng, nàng ấy đã bỏ lỡ cái gì sao?

Nếu đã xé rách mặt, Lâm Ngọc Trúc sẽ không cho Trương Diễm Thu sắc mặt tốt, về sau liền lờ đi luôn, ở nhà chung gặp phải, nàng cũng coi như không nhìn thấy, chào hỏi cũng không muốn làm.

Lâm Ngọc Trúc lúc này có chút hiểu được Triệu Hương Lan.

Nàng hiện tại đã sắp giống như nàng ta, lúc nhìn thấy người khác là bộ dáng khách khách khí khí, nhìn thấy Trương Diễm Thu, lập tức biến sắc mặt, cái này làm cho nhóm nam thanh niên trí thức sôi nổi lau mồ hôi.

Nữ nhân, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Chờ trên đường về nhà chung, Lâm Ngọc Trúc đại khái đem đầu đuôi sự việc nói lại cho Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai lắc đầu, không hiểu nói: "Ngươi nói mỗi ngày nàng ta đang nghĩ cái gì, lần trước bố trí Lý Hướng Vãn phải chịu một cái tát, không chịu nhớ lâu, còn muốn nói bừa bố trí người khác, giờ tốt rồi, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi thôn."

Lại nói tiếp, từ lúc học tiểu học Trương Diễm Thu không thích ai liền ở sau lưng nói xấu người đó, sau đó nàng ta phát hiện bịa đặt nhiều, rất là có hiệu quả.

Nữ sinh trong ban dần dần sẽ xa cách đối phương, thậm chí cô lập người mà nàng ta bố trí, vài lần như vậy, liền tạo thành cái sở thích như này.

Sau này lên sơ trung, nàng ta cũng dùng cách này đối phó với mấy nữ sinh nàng ta ghét, chưa lần nào thất bại.

Ở loại chuyện này lá gan càng ngày càng lớn.

Sau khi xuống nông thôn, vốn cho rằng chiêu này vẫn sẽ dùng được, lại không ngờ nhiều lần đều đá phải ván sắt.

Bởi vì Trương Diễm Thu, quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc và Trần thẩm càng tốt hơn, có đôi khi ngồi trong phòng buồn chán, nàng ngẫu nhiên sẽ đi sang nhà Trần thẩm chơi.

Trần thẩm cùng Hứa thẩm quan hệ tốt nhất, thường xuyên qua lại quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc cùng Hứa thẩm cũng tốt lên.

Lại bởi vì Hứa thẩm, quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc cùng nhóm đại thẩm trong thôn cũng chậm rãi hòa hợp hơn.

Thậm chí ngày mồng tám tháng chạp hôm đó, trong thôn có mấy nhà các đại thẩm còn bảo đứa nhỏ trong nhà đưa cho nàng một bát cháo mồng tám tháng chạp.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng bảo Tam Mập nấu nhiều cháo mồng tám tháng chạp một chút, đưa trở về.

Sau đó Cẩu Đản vui sướng chạy đến làm việc vặt.

Cứ như vậy, nhóm đại nương đại thẩm nhắc tới Lâm thanh niên trí thức, đều sẽ nói, tiểu Lâm thanh niên trí thức người rất không tồi, thời điểm bình thường là người rất hòa thuận, chỉ cần ngươi không chọc nàng thì sẽ không có việc gì.

Lặng yên không một tiếng động, hướng gió nhận xét về Lâm Ngọc Trúc ở trong thôn đột nhiên xoay chuyển.

Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể nói, đều là nhờ phúc của Trương Diễm Thu, những lúc nghĩ như vậy, vẻ mặt nàng nhìn Trương Diễm Thu liền bình thường một chút, phát hiện đối phương ngược lại càng khẩn trương hơn.

Điều này làm Lâm Ngọc Trúc rất khó hiểu, vậy là sao đây, nàng ta là hy vọng nàng luôn luôn lạnh nhạt à, như vậy cũng không phải không thể.

Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, trưởng thôn cùng mấy lãnh đạo thôn thương lượng giết heo chia thịt.

Vì thế trong thôn lại náo nhiệt lên.

Đặc biệt là tụi nhỏ gan lớn, hi hi ha ha xem náo nhiệt, chờ đến lúc thật sự giết heo, một đám đều che lại đôi mắt, nhìn lén qua khe hở ngón tay.

Thời điểm chia thịt heo, nhóm thanh niên trí thức vẫn như cũ bị xếp hàng cuối cùng, thịt được chia đều là thịt nạc các đại nương không muốn.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn thật ra lại rất vừa lòng, các nàng thích ăn thịt nạc mà.

Các thôn dân từng nhóm xách theo thịt heo vui vẻ ra mặt đi về nhà, lúc Lý Hướng Vãn xách thịt heo còn vui vẻ hơn bọn họ.

Cô rốt cuộc không còn là người phụ nữ bị heo trói buộc nữa rồi.

Ngày hôm sau, Lý Hướng Vãn đạp xe đạp từ thị trấn về, phía sau đi theo một chuỗi trẻ con, ríu rít, rất là náo nhiệt.

Nhất thời hậu viện của nhà chung lại náo nhiệt lên, ngay cả nhóm đại nương đại thẩm cũng bị hấp dẫn tới.

Lâm Ngọc Trúc đang nằm ở trong phòng đọc báo nghe tiếng đi ra nhìn thì thấy, xe đạp mới tinh bóng loáng suýt nữa lóe mù hai mắt nàng.

Nữ chính quả nhiên là nữ chính, nói mua xe đạp liền mua xe đạp, bội phục bội phục.

Nàng đến bây giờ cũng chưa từng thu được một tờ phiếu xe đạp nào.

Người so với người sẽ tức chết.

Lý Hướng Vãn lại lần nữa mở ra sự nghiệp của nàng, rất nhanh trên chợ đen lại ồ ạt tràn vào lượng lớn lương thực và thịt heo.

Lâm Ngọc Trúc bên này tiểu đánh tiểu nháo thoạt nhìn không lên được mặt bàn.

Chờ Lâm Ngọc Trúc lại một lần nữa cõng lương thực đi vào nhà Trịnh đại nương, Trịnh đại nương lôi kéo nàng bộ dáng tủi thân nói: "Mộc Đầu nha, có phải ngươi không thích thẩm không."

Lâm Ngọc Trúc sững sờ ngây ra tại chỗ.

"Thẩm, sao ngươi lại nói như vậy."

Trịnh đại nương đột nhiên giọng nói có chút làm nũng: "Ngươi còn lừa dối ta, hiện tại chợ đen lương thực đều nhiều lên, ngươi sao còn giống như trước, mỗi lần tới chỉ đưa có mấy chục cân, có phải ngươi đưa hết lương thực cho người khác bán hay không?"