Giang Nghênh Tuyết liếc nhìn hai chai Trúc Diệp Thanh và một ít điểm tâm mà Hạ Hồng Lâm vừa mang đến để trên bàn, cười khẩy một tiếng.
"Nghênh Tuyết, con nói gì vậy!"
Giang Hồng Xương cau mày quát Giang Nghênh Tuyết.
Nhà họ Đỗ tự nhận là dòng dõi thư hương, nho nhã thanh cao, khi giao tiếp với người khác chỉ xem trọng phẩm hạnh, không coi trọng những thứ tiền tài vật chất, chỉ là Đỗ Quyên thuận theo ánh mắt của Giang Nghênh Tuyết nhìn lại, mang những thứ này đến để cầu hôn quả thực có hơi nghèo hèn.
Cho dù là lúc cấp bách cũng không thể tùy tiện như vậy.
Hơn nữa Đỗ Quyên cảm thấy con gái bà từ nhỏ đã được vợ chồng họ nâng niu trong lòng bàn tay, khó tránh khỏi kiêu ngạo, coi thường một nhân viên hành chính nhỏ như Hạ Hồng Lâm là điều đương nhiên.
Chỉ là Đỗ Quyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Hồng Lâm, bèn kéo tay Giang Nghênh Tuyết, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Hạ cũng là vì muốn giúp con, con không thích thì thôi, đừng làm mọi chuyện khó coi như vậy.
Mẹ thấy đề nghị của Tiểu Hạ cũng khá tốt, dù sao thì hai đứa cũng có tình cảm.
"
Hạ Hồng Lâm nghe Đỗ Quyên nói xong, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng: "Sư mẫu, người cứ yên tâm giao Nghênh Tuyết cho con, con tuyệt đối sẽ không phụ cô ấy!"
Nhưng Giang Nghênh Tuyết lại vòng qua hắn ta, đi đến trước mặt Giang Hồng Xương và Đỗ Quyên: "Cha, mẹ, con quyết định xuống nông thôn!"
Bây giờ mọi người đều phải tích cực hưởng ứng phong trào lên rừng xuống biển, năm nay danh sách đã đến nhà bọn họ.
Giang Hồng Xương vừa mới nhậm chức Bộ trưởng Bộ Công an, đang được chú ý, rất nhiều người đều để mắt đến ông.
Bây giờ mọi người đều tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, lên núi xuống đồng, tiếp nhận sự tái giáo dục của nông dân nghèo, năm nay danh sách đã đến nhà họ.
Ông sắp xếp cho con gái một công việc đơn giản nhưng nói ra thì không hay, bây giờ vấn đề lập trường giai cấp vẫn còn khá nhạy cảm.
Giang Nghênh Tuyết vì không muốn xuống nông thôn nên hôm qua đã cãi nhau một trận lớn với Giang Hồng Xương, cô tức giận đến mức sốt cao cả đêm.
"Con bé này sốt đến hồ đồ rồi sao?! Nói bậy bạ gì thế!"
Đỗ Quyên nghe Giang Nghênh Tuyết nói vậy, vội vàng tiến lại gần sờ trán Giang Nghênh Tuyết, phát hiện cô đã hạ sốt nhưng đầu toàn là mồ hôi.
Bây giờ đang là thời điểm đẹp nhất của tháng năm nhưng Giang Nghênh Tuyết như thể vẫn đang nằm trong bệnh viện lạnh lẽo, cảm thấy rất lạnh.
Giang Nghênh Tuyết nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cha mẹ, nghĩ đến kiếp trước cha bị chết oan trong tù liền bật khóc.
"Đừng khóc, con gái ngoan của mẹ, có mẹ ở đây sẽ không để con xuống nông thôn đâu!"
Đỗ Quyên thấy Giang Nghênh Tuyết rơi nước mắt, lòng đau như cắt.
Giang Nghênh Tuyết ôm lấy Đỗ Quyên bên cạnh, khóc nức nở vì tủi thân khiến Đỗ Quyên đau lòng vô cùng, bà nhìn Giang Hồng Xương, vỗ đùi nói:
"Nhìn xem, ông còn không bằng Tiểu Hạ, vì sĩ diện của ông mà để con gái chịu ấm ức như vậy!"
Giang Hồng Xương im lặng, đang định đồng ý tìm việc cho Giang Nghênh Tuyết thì Giang Nghênh Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nói:
"Mẹ, mẹ đừng làm khó cha nữa, con nghĩ thông rồi, con muốn xuống nông thôn!"
Giang Nghênh Tuyết bây giờ thực sự rất muốn ôm chầm lấy cha mẹ, khóc thật to trong vòng tay của họ để trút hết nỗi ấm ức của mình nhưng bây giờ không phải lúc.
"Cha.
" Giang Nghênh Tuyết nắm tay cha nói:
"Bây giờ thanh niên cả nước đều tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, cha đang giữ chức vụ cao, biết bao nhiêu người đang để mắt đến cha, con là con gái của cha, cũng phải làm gương cho những thanh niên khác!"
Giang Nghênh Tuyết xuống nông thôn không chỉ để phá hỏng chuyện cầu hôn của Hạ Hồng Lâm, mà quan trọng hơn là cô muốn đi tìm Tần Việt, tìm người đàn ông trước khi chết vẫn còn gọi tên cô.
Kiếp trước Tần Việt chậm một bước, khi anh xuất hiện, cô đã có hôn ước với Hạ Hồng Lâm.