Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 44: Bạn Thân Ra Chủ Ý 6






Lưu Hồng Hoa không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn thấy hợp tình hợp lý: “Con của chúng tôi không phải vẫn luôn gọi bà ấy là bà nội sao? Còn có thể chiếm vị trí khác sao?”Nhưng chuyện này cũng chẳng ai phản ứng lại, dù sao thì Diêm Nhuận Chi vẫn là mẹ kế, người ta cũng chỉ muốn thân thiết với con ruột của mình.Trình Đại Bảo cố gắng gượng mí mắt sắp sụp lại của mình, gật gù nhìn mọi người cũng đã phân chia xong, liền gấp gáp nói: “Gà với heo đều do một tay bà nội nuôi dưỡng, có năm con gà với một con heo.” Diêm Nhuận Chi xưa nay vẫn luôn nuôi gà, dưỡng heo, Trình Đại Bảo nghĩ rằng nó phải thuộc về bà nội mình.Trình Kim Cương vội la lớn: “Heo là của nhà tao, gà cũng của nhà tao, các người tới con chó cũng không có!”Trình Đại Bảo: “Mày mới là chó!”“X mẹ mày” Trình Kim Cương mới tám tuổi, mồm mép lại không nhanh nhẹn, mở miệng mắng người chỉ biết nói tục.Trình Ngọc Liên đứng sau tát một cái vào gáy cậu ta: “Đồ đầu heo não heo này, biến sang một bên!”Lưu Hồng Hoa thấy vậy liền quát: “Trình Ngọc Liên, cô muốn gì, cô….”“Câm miệng!” Trình Phúc Quân trách một tiếng: “Heo là của nhà nước, hồi trước nuôi heo lấy công điểm thì giờ chia đôi điểm ra, gà thì chia ba con.”Mọi người thấy cũng có lý, chuyện này đều là chuyện nhỏ, dễ giải quyết.Khương Lâm mỉm cười cảm ơn các cán bộ và nhóm thanh niên: “Mọi người vất vả rồi, lúc này cũng không có gì để chiêu đãi, hẹn mọi người vài hôm nữa, lúc đó tôi sẽ tổ chức một buổi cảm ơn.”“Không cần, không cần, đây là cũng là vấn đề của thôn, đều nên làm cả.” Vài người hùa theo nói.Kế toán của đại đội sắp xếp cho vài người hỗ trợ dọn đồ đến chỗ sân mới.Khương Lâm ôm Trình Tiểu Bảo đã ngủ say, Trình Đại Bảo quá buồn ngủ nhưng vẫn ép mình tỉnh táo đứng bên cạnh Diêm Nhuận Chi.Đám người Tôn Thanh Huy cũng đến giúp đỡ bê đồ: “Khương Lâm, chúc mừng cô.”Khương Lâm đi theo bọn họ, vui vẻ nói: “Cũng nhờ các bạn học giúp đỡ, vất vả cho mọi người rồi.”“Đều là thanh niên trí thức với nhau, nói cái gì mà khách sáo vậy.”Mọi người đều nhanh chóng đem đồ khiêng qua dọn lại, trước đó còn đem đồ của phòng đại đội và đồ trong sân rửa sạch sẽ để dọn về nhà khách mới.Lưu Hồng Hoa còn đứng như trời trồng: “Bọn họ đều ở nhà ngói, chúng ta lại sống ở nhà lợp rơm, căn bản không thể sống được, trời mưa sẽ bị dột đó, thật quá đáng…”Mạnh Y Y đi đến bên cạnh Khương Lâm nói nhỏ: “Lâm Lâm, em định từ bỏ việc về thành phố sao?”Khương Lâm: “Không.”“Vậy em…” Mạnh Y Y chán nản, đã muốn về thành phố thì sao còn làm mấy chuyện này? Cô ta đã vất vả để Khương Lâm kiếm được chút tiền mà lại nhường cho người khác.“Y Y, sao chị không làm việc gì đó rồi trở về thành phố đi?” Khương Lâm thấp giọng hỏi.


Điều kiện nhà Mạnh Y Y so với cô cũng không tốt hơn, cũng không giàu có, quần thắt lưng bụng, nhưng mượn đông mượn tây cũng được ba trăm đồng.Cầm ba trăm có thể trở về thành phố.

Có thể tạm thời không làm việc cũng được, nghỉ ngơi hoặc kinh doanh một tiệm nhỏ gì đó.

Vốn dĩ cô không chịu được việc lao động chân tay, Mạnh Y Y cũng vậy, nếu không đã không làm giáo viên dạy tiểu học.Mạnh Y Y: ….


Chơi cũng ác thật.“Chị là muốn em trở về sớm, nếu em không trở về, sao chị yên tâm cho được? Còn chưa nói đến Biện Hải Đào đang chờ em, em không nghĩ…..”“Đừng nhắc đến anh ta với em nữa!” Khương Lâm trợn tròn mắt nói dối: “Chị mà còn nhắc tới hắn nữa, em sẽ trở mặt với chị!”Mạnh Y Y dừng bước, ngực như bị nghẹn lại, xem ra hôm nay Khương Lâm rất tức giận.Khương Lâm nhanh chân đuổi theo Diêm Nhuận Chi cùng Trình Đại Bảo phía trước: “Đại Bảo, mệt lắm à?”Trình Đại Bảo dù đã rất muốn ngủ, mắt nhắm mắt mở, tay còn đang nắm tay bà nội, nghe tiếng Khương Lâm liền ngẩng đầu lên: “Làm gì có!”Khương Lâm bật cười, xem ra đứa nhỏ này rất kiên cường.Cái sân mới nằm ngay bên cạnh đại đội Ban đầu đại đội có một bức tường lớn nhưng sau đã phá bỏ để đi qua lò gạch.

Bây giờ chỉ còn có văn phòng, kho hàng là được tường bao vậy, những chỗ khác đều nằm ở ngoài.Khương Lâm thật sự rất thích vị trí này, cách chỗ cây hoè lớn còn có cái giếng nước, dưới đó còn có cái bàn thớt, rất tiện lợi.Mấy đảng viên cùng các thanh niên trí thức đã đem đồ vật bày trí vào phòng xong xuôi, còn một vài đồ lặt vặt, sắp xếp xong là có thể vào ở.Khương Lâm nhìn cái giường căn phòng phía đông đã sụp, chỉ có thể ngủ ở căn phía tây, cũng may trong nhà còn có chiếc giường đất, bố trí vài cái có thể để mấy đứa nhỏ ngủ.Chỉ là cái chiếu có hơi nát, phải trải thêm ít rơm cho ấm.

Cô cùng Diêm Nhuận Chi và hai đứa nhỏ sắp xếp thêm mọt chút, rồi tiễn mọi người ra về, cúi đầu cảm ơn và hứa lần sau sẽ báo đáp.Bôn ba cả ngày, tuy rằng đã mệt lả người nhưng mồ hôi, bụi đất bám trên người có chút khó chịu.


Khương Lâm cầm lấy chậu muốn ra ngoài múc nước chỗ bồn nước chữa cháy của đại đội, vừa định ra ngoài thì Tôn Thanh Huy xách một xô nước đem vào: “Bên ngoài tối quá, tôi giúp cô đem một xô nước vào đây.”Khương Lâm vội nói lời cảm ơn: “Thật làm phiền anh quá!”“Đừng có khách sáo nữa, giờ cũng đã trễ, nhanh chóng đóng cửa nghỉ ngơi đi.” Tôn Thanh Huy cười nói.Tiễn Tôn Thanh Huy đi, Khương Lâm đóng cửa cổng, trở vào sân tắm rửa.

Sau đó định sẽ qua gặp Diêm Nhuận Chi nhưng phát hiện bà đã ngủ ngon, cho nên cô cũng không đánh thức bà.Cô cũng buồn ngủ lắm, lúc đi ngang qua bếp ghé xem cái lu lương thực còn đủ thì mới lăn lên giường đất ngủ.Hôm nay quá dài rồi, vừa nằm xuống đã đi thẳng vào giấc sâu..