Còn Trình Đại Bảo lúc này đã khiếp sợ đến nói không nên lời, đáng tiếc nó còn nhỏ nên không nghĩ ra, cũng không có ai nói chuyện cùng, chỉ có thể khiến chính mình nghẹn lời.
Rau xanh, đậu hũ, bánh bao, bên trong còn có cả mỡ heo, ăn vào thơm ngào ngạt, đĩa thức ăn trang trí rất đẹp đẽ, nhưng nếu so với ở nông thôn ăn uống đơn sơ, thì bột ngô tất nhiên cũng rất tốt.
Bên trong mì nước còn cho một con tôm khô nhỏ, mấy cây rau xanh, vừa thoải mái thanh tân, vừa giải nhiệt còn làm no cái bụng.
Khương Lâm vừa mới xuyên qua, loại đồ ăn như thế này đối với cô cũng không có sức hấp dẫn gì, nhưng đến lúc này bụng kêu đói réo rắt, cho nên cô cũng không rảnh bắt bẻ, chờ hai đứa trẻ ăn no, cô liền đem tô mì lớn cùng với nước canh húp hết không chừa một giọt nào.
Thật là ngon quá đi!Cô thấy trong tay Trình Đại Bảo còn cầm một cái bánh bao mà lại không ăn, liền nói: “Con không ăn thì đưa mẹ ăn cho.
”Trình Đại Bảo lại cẩn thận cất vào tay áo: “Không, đây là phần đem về cho bà nội.
”Khương Lâm: “……” Thế mà lại không nghĩ ra đứa trẻ này còn rất hiếu thảo.
Đột nhiên, ở bên ngoài, một nam nhân trẻ tuổi bước vào, duỗi tay tới kéo cánh tay của Khương Lâm, ngữ khí vừa vội vàng lại bất mãn: “Lâm Lâm, sao em không đi tìm anh, ủa, sao hai đứa trẻ này lại ở đây hết vậy?”Khương Lâm lấy chiếc đũa hung hăng gõ vào tay hắn ta: “Anh làm gì vậy?”Người đến là Tiềm Bác, là một một thanh niên tri thức, vẫn luôn yêu thầm nguyên chủ.
Hắn ta và nguyên chủ đã ước định sẽ gặp nhau ở huyện thành, chờ nguyên chủ xoay sở đủ tiền thì hai người sẽ cùng nhau ngồi xe trở về thành.
Hắn ta bảo đảm sẽ giúp nguyên chủ làm tốt quan hệ trước khi thư giới thiệu đến kỳ hạn, sau đó sẽ giúp cô ấy có thể ở lại trong thành vĩnh viễn, miễn là Khương Lâm chịu kết hôn.
Tiềm Bác cũng là bạn học với cô ấy, vóc dáng trung bình, tương đối lịch sự, có chút tài văn chương, ngày thường thích ca hát viết thơ, mấy năm nay viết tặng cô ấy không ít thơ tình.
.