Thập Niên 70 Nữ Phụ Phản Công

Chương 7: 7: Chuyện Tối Nay Tôi Sẽ Cho Cô Một Lời Giải Thích





Cô đang nghĩ lại nghe thấy người đàn ông gọi cô: “Diệp Bảo Châu!”Diệp Bảo Châu “hả” một tiếng: “Gì thế?”Lục Thiệu Huy thấy cô lơ đãng, cũng chặt đứt suy nghĩ muốn thảo luận chuyện vừa rồi với cô mà trực tiếp quay người đẩy xe rời đi, qua một lúc, anh lại quay đầu: “Chuyện tối nay, tôi sẽ cho cô một lời giải thích.

”Anh nói xong lời này, không đợi Diệp Bảo Châu đáp lời đã trực tiếp rời đi.

Diệp Bảo Châu sững sờ, anh có ý gì? Cho một lời giải thích? Giải thích cái gì? Lẽ nào anh muốn chịu trách nhiệm và kết hôn với cô?Chắc không phải đâu? Điều kiện cá nhân của anh tốt như thế, không có khả năng vì chuyện này mà nhìn trúng mình chứ? Càng huống chi, anh còn biết Tạ Gia Hòa nữa.


Diệp Bảo Châu vốn muốn nói thẳng với anh là không, nhưng nhìn bóng lưng của người đàn ông thẳng tắp, miệng há ra rồi lại như bị ếm bùa, vậy mà lại không nói ra được một chữ nào, lỡ như lời vừa rồi của anh không giống như cô hiểu thì sao, vậy nói ra cũng lúng túng biết bao.

Cho nên đợi sau khi bóng lưng của anh đi xa, cô nhanh chóng quay người đi vào đại viện.

Trong đại viện không lớn này có hai mươi mấy hộ gia đình sinh sống, mỗi một hộ gia đình đều chỉ được phân cho một phòng đơn khoảng hai mươi mét vuông.

Nhà họ Diệp cũng thế, một gia đình gần mười người chen chúc với nhau, cộng thêm nồi niêu xoong chảo, một đống tạp vật bày ra lại càng chật chội hỗn loạn hơn.

Khi Diệp Bảo Châu đẩy cửa nhà ra, những người khác không có ở đây, mẹ Diệp – Hạ Thu Mai và chị cả Diệp đã mang thai được sáu tháng – Hoàng Quế Mỹ đang nói chuyện, chẳng qua sắc mặt của hai người đều không được tốt cho lắm, nội dung cuộc đối thoại chắc hẳn cũng không được hòa hợp.

Thấy cô về, Hoàng Quế Mỹ lập tức tắt tiếng, Hạ Thu Mai vội vàng quay đầu hỏi cô: “Không phải hôm nay con cần chuẩn bị tiệc hội hữu ái hay sao, sao lại về sớm như vậy?”Diệp Bảo Châu thuận miệng đáp: “Xong việc rồi thì về thôi ạ.


”Hoàng Quế Mỹ ngẩng đầu nhìn cô em chồng, thấy dáng người của cô thướt tha, gương mặt kiều diễm giống như hoa đào mà như mở cờ trong bụng, nói: “Về cũng đúng lúc, vừa hay chị với mẹ đang nói đến hôn sự của em, em còn trẻ, dáng người tốt, tìm đối tượng thì chúng ta phải chọn một người có điều kiện gia đình tốt, cho nên chị nghĩ mấy người đàn ông tới hội ái hữu tối mai dù sao cũng đều là công nhân cả, em không cần thiết phải qua đó chứ?”Hạ Thu Mai biết cô ta định nói gì, vội vàng nhìn Diệp Bảo Châu: “Đừng nghe chị dâu con nói lung tung, chúng ta đã báo danh thì phải đi, nói không chừng có thể gặp được một người vừa mắt, nếu không gặp được thì đến lúc đó chúng ta lại xem mắt người khác sau.

”Diệp Bảo Châu biết nguyên chủ báo danh tham gia hội ái hữu tối mai cũng chỉ vì Tạ Gia Hòa cũng sẽ đi, bây giờ nghe thấy hai người đang thảo luận về chuyện này cũng không có lòng dạ nào nghe, đành quay người đi lên giường tìm quần áo, định đi tắm rửa.

Hoàng Quế Mỹ thấy cô không nói gì, trong lòng lại đảo trắng mắt, sau đó tiếp tục nhìn Hạ Thu Mai: “Mẹ ơi, mấy người đó có tốt đến đâu thì bọn họ cũng chỉ là công nhân, cho dù nhìn trúng rồi gả qua đó nhưng còn không phải vẫn phải chen chúc trong một căn phòng với người nhà hay sao, nào có tốt bằng chủ nhiệm Tôn ở xưởng dệt bọn con, chủ nhiệm Tôn chính là lãnh đạo, Bảo Châu gả qua đó được sống trong ba phòng ngủ một phòng khách, đến lúc đó muốn cái gì thì có cái đó, nói không chừng còn có thể điều chức đến văn phòng ngồi ấy chứ.


”Ngược lại cô ta không giấu Hạ Thu Mai về gia cảnh của Tôn Đại Minh cho nên mấy chuyện này bà ta đều biết, dù rằng bà không có công việc, ở nhà nói chuyện cũng không có tự tin, nhưng hôn sự của con gái bà ta nhất định phải nắm giữ quyền chủ động: “Tôn Đại Minh đó đã ba mươi tuổi rồi, có hai đứa con trai, bây giờ Bảo Châu còn chưa tròn hai mươi mốt, làm sao nó có thể gả qua đó làm mẹ kế của người ta được.

”Hoàng Quế Mỹ nghe ra được sự bất mãn trong lời nói của Hạ Thu Mai, Tôn Đại Minh đúng là kết hôn lần hai thật, nhưng Diệp Bảo Châu có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng ham ăn lười làm, tính cách vừa xấu vừa bướng, ngoại trừ cái mặt ra thì chẳng còn gì cả.

.