Về đến nhà, đoàn người nhà họ Tô lôi kéo Tô Ngọc Thanh hỏi chuyện thi cử lần này, thành tích của Tô Ngọc Thanh vẫn luôn tốt, cho nên bản thân cô cũng cảm thấy rất tự tin.
"Con đã thương lượng với chị rồi, chờ có thành tích, đến lúc đó sẽ báo danh trường y tế, sau này ra làm bác sĩ" Cô cười nói: "Giống như anh Vân Dương..."
Nếu như không may mắn, đến lúc đó làm y tá cũng không tệ.
Người nhà họ Tô không có ý kiến, nếu thật sự có thể thi đậu, làm bác sĩ giống như Vân Dương thì vinh quang biết bao!
Vừa nhắc tới Lục Vân Dương, bà nội Tô không cao hứng trừng mắt nhìn Ngọc Đào một cái: "Nếu lúc trước cháu và Vân Dương có thể thành đôi, nói không chừng sau này nó còn có thể giúp đỡ cho em gái cháu."
Ngọc Đào bị bà trừng mắt, cô cũng cảm thấy rất vô tội, phải biết rằng người tự sát từ hôn không phải cô.
"Mẹ, đừng nói nữa." Tô Đại Hà lập tức nói, chuyện cũng đã qua hai tháng, nếu luôn nhắc tới chuyện này sẽ chỉ làm cho nhà bọn họ khó xử: "Nhà họ Lục hiện giờ đã tìm đối tượng cho Vân Dương, nhắc lại chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa gì."
Ông vừa dứt lời, Ngọc Đào liền có chút bối rối: "Nhà họ Lục đang tìm đối tượng mới cho Lục Vân Dương?
"Nếu không thì sao?" Bà nội Tô lại trừng mắt nhìn nàng một cái: "Vân Dương đã ở tuổi này rồi, chúng ta hủy hôn, cháu cho rằng người ta sẽ không kết hôn nữa sao?"
Tâm tình vốn đang tốt đẹp của Ngọc Đào thoáng cái đã bị tin tức này xua tan! Nhà họ Lục này có chuyện gì vậy? Có cần vội vàng như vậy không! Mới từ hôn hai tháng đã phải tìm vợ mới sao! Hay đây vốn là ý của Lục Vân Dương?
Nghĩ một lúc, cô tựa hồ liền khẳng định, có chuyện nguyên chủ từ hôn cực đoan trước đó, chuyện xem mắt này Lục Vân Dương nhất định là biết, bằng không nhà họ Lục sao không sợ xem mắt xem ra một Tô Ngọc Đào thứ hai?
Hút mất trái tim cô, lại lấy hoa của cô, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, hôm nay ngay cả thổ lộ cũng gần như nói ra, kết quả buổi tối lại biết được tin tức như vậy?
Thật tức giận!
Anh phải xem mắt, không phải anh nên nói cho tôi biết sao?
Ngọc Đào càng nghĩ càng buồn bực, đến nỗi khi Trịnh Xuân Linh đo kích thước làm quân áo cho cô, hỏi cũng quên trả lời.
Trịnh Xuân Linh buồn bực nhìn chằm chằm cô: "Chuyện gì đang xảy ra với con vậy, không yên lòng điều gì?"
"Không có ạ." Ngọc Đào cúi đầu nói.
Trịnh Xuân Linh: "Vậy mẹ hỏi tại sao con không nói?"
Ngọc Đào cười khẽ: "Đó con không nghe thấy mà, mẹ hỏi gì vậy?"
Trịnh Xuân Linh: "Hỏi xem cơ thể con có chuyện gì vậy, sao lại thay đổi lớn như thế?"
Ngọc Đào cúi đầu nhìn một chút, thuận miệng nói: "Không có gì ạ, chắc do gân đây con nghỉ ngơi một thời gian dài, ăn ngon ngủ tốt, chắc chắn phải béo lên thôi."
Trịnh Xuân Linh luôn cảm thấy lần này con gái nhà mình tỉnh lại không chỉ trở nên ngoan ngoãn, mà còn trở nên cởi mở hơn: "Không đứng đắn gì hết!"
Ngọc Đào không tiếp lời, một lát sau hỏi Trịnh Xuân Linh: "Nhà họ Lục thật sự tìm đối tượng xem mắt cho bác sĩ Lục sao mẹ?"
"Hình như là vậy!" Trịnh Xuân Linh bận rộn đo kích thước cho cô, không để ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của cô: "Hôm nay mẹ nghe họ nói nhà gái là giáo viên, điều kiện trong nhà cũng không tệ, chắc hôn sự này có thể thành công.
Ngọc Đào tâm tình không tốt, quyết định ngày hôm sau đi tìm Lục Vân Chiêu hỏi thăm tình hình thật sự.
Cả đêm không ngủ ngon, kết quả là ngày hôm sau cô thức dậy muộn.
Ăn cơm xong, cô mang theo mũ ra cửa, dọc theo đường đi đều suy nghĩ phải mở miệng với Lục Vân Chiêu như thế nào mới không đột ngột, kết quả khi đến nhà họ Lục, Lục Vân Chiêu lại không có ở đây, mà đợi được Lục Vân Dương trở về.
Hôm nay không phải là cuối tuần, sao người đàn ông này đã trở về rồi?