Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 90




"Chắc là đính hôn rồi." Lục Vân Dương mặt không biến sắc, nhưng tay lại bất giác siết chặt: "Hai tháng trước tôi nghe nói bọn họ cùng với gia đình đính hôn rồi, chắc là không có gì thay đổi đâu."

Anh thấy bản thân cũng không phải nói dối, quả thật hai tháng trước nhà họ Lục và nhà họ Tô đã đính hôn với nhau.

"Vậy sao?" Trịnh Thiếu Đông lộ ra sự mất mát: "Thật sự là đính hôn rồi?"

Lục Vân Dương võ võ vai anh ta: "Điều kiện anh không tệ, tôi tin sau này rồi anh cũng sẽ tìm được cô gái thuộc về mình thôi, đừng nghĩ nữa."

Nói xong, liền tỉnh bơ mà đi về phòng khám.

Còn chưa đến giờ làm, nên cũng chưa có bệnh nhân, Lục Vân Dương nhớ đến mấy lời anh nói với Trịnh Thiếu Đông, trong lòng thấy chưa an tâm lắm.

Bởi vì anh biết, chỉ cân Trịnh Thiếu Đông gặp được Tô Ngọc Đào, thì những lời nói điêu khi nãy của anh liền bị bại lộ, đến lúc đó...

Anh tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa ấn đường.

Lại nghĩ đến những lời khi nãy của Tô Ngọc Đào...

Rốt cuộc có phải là lời thật lòng không?

Anh để tay lên ngực mình, đột nhiên cảm thấy nó đập thật là nhanh.

Không biết lời cô nói là thật là giả, mà anh hình như đã bị thất thủ rồi...

Ngọc Đào không biết bản thân đã khiến cho Lục Vân Dương suy nghĩ sâu lo nhiều như thế, cũng không biết mới vừa nãy Lục Vân Dương đã giúp cô cản lại một cái nợ đào hoa, lúc này Tô Ngọc Thanh đã thi xong môn cuối cùng.

Lúc trước Tô Ngọc Thanh đã nhờ người mang gần hết về nhà, cho nên lần này đồ đạc cũng không nhiều lắm, sau khi hai người đóng xong túi xách liền rời khỏi trường học.

Tô Ngọc Thanh nhìn cổng trường cũ kỹ, trong lòng vân có chút không nỡ, Ngọc Đào nhìn cô an ủi nói: "Nếu em không nðỡ, đến lúc điền nguyện vọng thì viết sư phạm, sau này trở về nơi này dạy học là được."

Tô Ngọc Thanh bíu môi, cô không thích làm giáo viên, cô thích làm bác sĩ, giống như Lục Vân Dương, nhưng cô lại không giỏi được như Lục Vân Dương.

Cô rũ mắt xuống: "Em không thích trở thành giáo viên." Ngọc Đào nhìn cô: "Vậy em thích gì?"

Tô Ngọc Thanh ngước mắt lên, suy nghĩ một hồi mới chậm nói: "Chị, chị nói đến lúc đó em điền nguyện vọng vào trường y tế thì có được không?"

Trường y tế? Ngọc Đào hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Đương nhiên là tốt rồi, mặc áo khoác trắng, giống y như bác sĩ Lục vậy!"

"Bác sĩ Lục?” Tô Ngọc Thanh hơi sững sờ: "Bác sĩ Lục nào?”

Ngọc Đào nghĩ đến bộ dáng người đàn ông vừa rồi chạy trối chết, mặt mày hớn hở: "Chính là Lục Vân Dương đó, nếu em thi vào trường y tế, về sau anh ấy có thể dẫn dắt em."

Tô Ngọc Thanh nghĩ rằng Tô Ngọc Đào không thích Lục Vân Dương cho nên vẫn không dám nhắc tới anh ấy trước mặt chị mình, không nghĩ tới hiện tại chị ấy lại ủng hộ mình như vậy?

Cô nhìn Ngọc Đào, cảm thấy chị mình càng ngày càng kì lạ.

Trước kia chị ấy đối với Lục Vân Dương đều gọi thẳng tên, nói chuyện cũng không khách khí như bây giờ, hiện tại chẳng những đổi xưng hô, ngay cả thái độ đối với anh cũng có thay đổi lớn, thế nhưng còn ủng hộ mình học tập theo Lục Vân Dương?

"Chị... Cô ấy chân chờ nhìn cô: "Chị không chán ghét anh Vân Dương nữa sao?"

Ngọc Đào dừng lại suy nghĩ miên man, hiểu được con bé đang hoài nghi cái gì, liền giải thích: "Đó là chuyện trước kia, nhưng lúc đó anh ấy bất chấp hiềm khích mà cứu chị, chị cũng không thể vong ân phụ nghĩa được!"

Tô Ngọc Thanh ngẫm lại hình như đúng là như vậy, chị mình dùng phương thức như vậy để hủy hôn, kết quả Lục Vân Dương vẫn cứu chị ấy, dù thế nào cũng không thể vong ân phụ nghĩa đúng không?"

Vì vậy, cô đã vui vẻ chấp nhận lời giải thích.

Vừa rồi Lục Vân Dương đưa cho Ngọc Đào không ít phiếu, hiện tại Tô Ngọc Thanh không còn nghi ngờ nữa nên Ngọc Đào liền lôi kéo con bé cùng đi cửa hàng cung cấp và tiêu thụ thực phẩm, mua đồ xong thì vê nhà.