Trong nhà bếp vừa ngột ngạt vừa nóng nực, còn có khói mù lượn lờ khắp nơi, làm Ngọc Đào nóng đến mức chóng mặt hoa mắt, hơn nữa chân cô cũng đau nhức, trước khi Lục Vân Chiêu vào tâm trạng cô đã rất khó chịu, nhưng hiện giờ nhìn nước Chỉ Cốt trong tay, khói mù trong lòng lập tức bị quét sạch.
Chỉ tiếc vừa rồi bị Tống Mỹ Hoa theo dõi nên bây giờ cô cũng không tiện đi tìm người đàn ông kia, chỉ có thể tiếp tục ra sức cho sự nghiệp tương lai của mình.
Cô đã có trong tay tất cả các nguyên liệu làm son phấn và thuốc bùn làm trắng, còn lại là công việc chế biến.
Sau khi tổ ong trên chảo tan chảy, cô lọc những tạp chất không cần thiết ra ngoài, sau đó để nguội thành sáp ong, nhân lúc người nhà họ Tô vẫn chưa về, cô lấy dâu màu nguyên chất và các nguyên liệu khác đã ngâm trước đó ra.
Dầu màu nguyên chất đã ngâm gần nửa tháng, màu đỏ tươi, tản ra mùi thơm nồng đậm của hương hoa hồng, Ngọc Đào đổ dầu ra, thêm sáp ong sau đó đun chảy trong nước, chờ đến khi hoàn thành, cô lấy bột khô đã nghiền kỹ ra, vừa đổ dầu vừa khuấy cho nhuyễn.
Quá trình này không phức tạp, nhưng cần phải cẩn thận, chờ cho dầu và bột khô hoàn toàn hợp nhất sau đó đổ vào hộp gốm sứ để tạo hình, chờ nhiệt độ hạ xuống thì cơ bản đã hoàn thành xong một sản phẩm.
Bởi vì nguyên liệu có hạn, cho nên lần này Ngọc Đào chỉ làm ba màu son, mỗi màu vừa hay có đủ hai hộp gốm nhỏ, cộng lại là sáu hộp.
Còn nguyên liệu làm thuốc bùn làm trắng, ngoại trừ bảy loại dược liệu Trung Quốc, còn có một loại thuốc rất đặc biệt, đó chính là lòng trắng trứng gà, giá thành của trứng gà lúc bấy giờ rất đắt, cho nên Ngọc Đào chỉ làm chút thôi, coi như là thí nghiệm, nếu bên Lâm Lệ Phương có người cần, đến lúc đó cô sẽ quyết định có nên làm tiếp hay không.
Chờ buổi tối trở về, bà nội Tô phát hiện trong nhà không hiểu sao mất một quả trứng gà, bà luôn đặt ở đó mà, miệng lẩm bẩm: "Nửa tháng trước mẹ đã đặt hai mươi quả trứng gà ở đây, sao bây giờ chỉ còn lại mười chín quả?"
"Mẹ, có phải mẹ nhớ lầm rồi không?" Trịnh Xuân Linh thấy bà nội Tô cứ đếm đi đếm lại những vẫn là mười chín quả, cảm thấy mẹ chồng mình chắc chắn lại quên chỗ nào rồi: "Có phải vốn dĩ chỉ có mười chín quả không?"
"Không thể nào." Trí nhớ của bà nội Tô rất tốt, trứng gà bây giờ năm xu một quả, bà nhớ rõ mình còn tính thử hai mươi quả có thể bán được bao nhiêu tiền: "Đúng là hai mươi quả."
"Có phải chuột ăn vụng rồi không?" Chuột nông thôn sắp tràn lan thành tai họa, Ngô Hiểu Phượng cảm thấy rất có khả năng này.
"Mẹ đã bịt kín cái vại này rôi mà, chuột còn vào ăn vụng được sao?"
Bà nội Tô cực kỳ buồn bực: "Con chuột này sắp thành tinh rồi!"
Ngọc Đào đã thành chuột tinh đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong lòng âm thâm thề, chờ mấy ngày nữa bán được son phấn, cô chắc chắn sẽ mua một quả trứng gà trả lại cho bà nội.
Qua mấy hôm lại đến ngày họp chợ.
Gần cuối tháng bảy, kỳ thi trung học của Tô Ngọc Thanh sắp kết thúc, sau khi tốt nghiệp, đồ đạc trong ký túc xá sẽ phải chuyển đi, là người nhàn rỗi nhất trong nhà, Ngọc Đào được bà nội Tô giao cho nhiệm vụ đi đón Tô Ngọc Thanh.
Vừa lúc son phấn của cô đã làm xong, cô phải đến bệnh viện một chuyến tìm Lâm Lệ Phương, nhân tiện gặp lại Lục Vân Dương ngày không gặp như cách ba thu kia.
Kỳ thi của Tô Ngọc Thanh phải đến chiêu mới kết thúc, tới xã, cô đến tìm Lâm Lệ Phương trước.
Lúc này bệnh viện rất đông, Lâm Lệ Phương có hơi bận rộn, cô đợi một lúc lâu hai người mới có cơ hội gặp mặt.
Chuyện đã trôi qua hơn nửa tháng, Lâm Lệ Phương còn tưởng rằng Tô Ngọc Đào đã sớm cho cô vào quên lãng rồi, không nghĩ tới lần này gặp lại cô, cô lại làm son phấn thật, hơn nữa còn có ba màu để lựa chọn!