Tim Lục Vân Dương hụt đi một nhịp, nhìn ý cười khoe khoang trên mặt cô, không hiểu tại sao, anh lại nhớ đến hôm đó ở bệnh viện cô đột nhiên nhào vào lòng anh.
Anh nhướng mày, qua một lát, chậm rãi nói: "Đây, lại là tim của cô à?”
"Ở đâu mà có nhiều tim như vậy.
" Ngọc Đào cười cười, đem hoa lần nữa đưa đến trước mặt anh: "Đây là tình yêu của tôi."
Tay nghề bó hoa của cô có vẻ rất tốt, những bông hoa dại không rõ tên, nếu nhìn vào màu sắc bên ngoài thì chỉ thấy khá thanh lịch, nhưng vào tay cô lại có một cảm giác rất cao quý.
Lục Vân Dương ngước mắt lên, thản nhiên nhìn cô: "Cô thường tặng hoa và trái tim cho người khác lắm sao?"
Rõ ràng là giọng điệu nghi vấn nhưng Ngọc Đào lại nghe ra ý khẳng định, trong lòng cô run lên, lập tức giải thích: "Tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa từng tặng hoa và trái tim cho ai đâu, bác sĩ Lục là người đầu tiên đó."
"Hơn nữa, sao anh có thể là người khác được?" Cô cười khanh khách nói lại: "Chúng ta đã từng đính hôn, anh cứu mạng tôi, còn khám bệnh cho tôi, hôm nay lại giúp tôi tìm tổ ong, làm sao có thể dùng hai chữ "người khác" chứ?"
Ánh mắt của cô gái rất trần trụi, trần trụi đến mức khiến người ta muốn bỏ qua cũng bỏ qua không được, nhưng trong nhận thức của Lục Vân Dương về cô, cô chưa bao giờ tự nhiên đối xử tốt với anh.
Ánh mắt anh mang theo ý thăm dò nhìn lướt qua mặt cô: "Tôi là người đầu tiên?"
Sợ anh không tin, Ngọc Đào gật đầu rất nghiêm túc, nhìn anh với đôi mắt long lanh: “Đương nhiên, anh không tin tôi à?” Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn xinh đẹp, tự cho mình là thanh cao, nam sinh ở trong thôn Hồng Hà cùng tuổi với cô ấy hầu như ai cô ấy cũng chướng mắt, sau này rõ ràng thích Hứa Văn Thông như vậy nhưng cũng không bày tỏ.
Lục Vân Dương rũ mắt liếc nhìn những bông hoa trong tay cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Sau này đừng tùy tiện tặng hoa cho đàn ông."
Nói xong, anh vòng qua cô muốn đi về phía trước.
Đáy lòng Ngọc Đào dâng lên một cảm giác buồn bực, vừa rồi khó khăn lắm cô mới hái được, kết quả lại bị anh đuổi đi chỉ bằng một câu?
Cô hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn chằm chằm sau gáy người đàn ông, hét lên: "Bỏ đi, dù sao chân tôi chỉ là đau đến không thể tự lo cho mình, còn suýt chút lại ngã nữa, lúc hái hoa cũng chỉ không cẩn thận đâm trúng ngón tay mà thôiH!!"
"Người muốn tặng đã không thích vậy tôi giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì, những bông hoa này từ đâu đến thì nên trở lại nơi đó hết đi..."
Giọng nói mềm nhữn quanh quẩn trong rừng, có vẻ ai oán, người đàn ông quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái, thấy đáy mắt cô tràn đầy vẻ tội nghiệp.
"Không sao, anh cứ đi đi, tôi ném chúng ngay đây... Hoa trên tay cô đung đưa, giống như sẽ bị ném ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Khó hái như thế, sao lại ném?"
Cô gái bíu môi, giọng nói thờ ơ: "Người nên nhận không chịu nhận, anh nói tôi giữ lại để làm gì?"
Mắt thấy hoa trong tay cô sắp bị ném ra ngoài, chân Lục Vân Dương tiến lên, duỗi tay đoạt lấy nó: "Tôi nhận."
Chỉ trong nháy mắt, trên tay cô gái đã trống rỗng, đóa hoa đã chuyển đến trong tay người đàn ông, khóe môi Ngọc Đào khẽ nhếch, gợi ra một nụ cười khó có thể thấy được.
Lục Vân Dương cầm hoa, vẻ mặt cứng đờ, cảm thấy động tác vừa rồi của mình có hơi khó hiểu.
Anh rũ mi xuống, che giấu sự xấu hổ hiện lên trong đáy mắt, trầm giọng nói: "Cô dọn đồ đi, bây giờ chúng ta xuống núi."
Ngọc Đào "A" một tiếng, đối với quyết định bất thình lình của anh có hơi khó hiểu: "Sao lại xuống núi? Trời vẫn còn sớm mà”
"Không sớm." Lục Vân Dương nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Hai giờ rồi, trở về cũng mất mấy tiếng."
Núi sâu rừng già, một trai một gái, phong cảnh đẹp như vậy, rất thích hợp cho thế giới của hai người, kế tiếp rất có thể còn xảy ra chuyện không thể tưởng tượng được, Ngọc Đào không muốn xuống núi sớm.