Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 73




Dáng người Lục Vân Dương đi vừa cao vừa thẳng, đôi chân dài của anh bước một bước bằng ba bước của Ngọc Đào.

Vì để đuổi kịp người đàn ông nên cô phải chạy mà dường như ba bước của anh bằng một bước chạy chậm của cô, còn năm bước của anh thì cô phải chạy nhanh mới đuổi kịp, mệt đến mức gần như muốn tắt thở.

Dọc đường đi không thấy bất kì tổ ong nào, nhưng cũng may sau khi vào núi một lúc thì có những bóng cây che khuất đi rất nhiều ánh nắng mặt trời, nên trời cũng không quá nóng.

Lại đi thêm một đoạn nữa thì Ngọc Đào thật sự không đi nổi nữa, nhìn người đàn ông phía trước vẫn cứ bước đi, cô thở hổn hển nói: "Rốt cuộc thì khi nào chúng ta tới đó vậy?”

Lục Vân Dương quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp cau mày, hai má ửng hồng còn trên trán thì lấm tấm mồ hôi mỏng, mái tóc đen ướt " tách tách" dính vào hai bên trán mà thở phì phò vô cùng quyến rũ và xinh xắn, lồng ngực ở dưới phập phồng theo nhịp thở của cô, tạo nên một tư thế đặc biệt hấp dẫn người khác.

Hô hấp của anh chợt dừng lại rồi bỗng nhiên đảo mắt, bên tai cũng nóng lên: "Rất nhanh thôi, vào núi có rất nhiều hoa nên nơi đó rất dễ tìm thấy mật ong nguyên chất.

Ngọc Đào cảm thấy chân của bản thân như sắp bị chặt đứt, nên trực tiếp tìm chỗ râm mát mà ngồi xuống, một bên thì cởi ra một nút thắt cổ áo còn một bên gào: "Không được, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nóng muốn chết."

Dáng người của cô đã thay đổi nhưng quần áo vẫn nguyên vẹn như cũ.

Vốn dĩ quần áo đã chật rồi nên lúc này lên núi quấn lấy cô muốn tắt thở.

Lục Vân Dương thấy cô không bận tâm chút nào tới việc ở đây còn có người đàn ông trưởng thành mà tự nhiên cởi bỏ nút thắt, thì sắc mặt liền thay đổi lập tức, tiến vê phía trước vài bước kéo dài khoảng cách "Tôi đi tới phía trước ngồi."

Ngọc Đào không để ý tới sự khác thường của anh, nhìn thấy chung quanh mình vẫn còn một khoảng không gian rộng lớn mà anh còn phải tự mình đi tìm chỗ ngồi, nên trong lòng lập tức không vui: "Sao anh ở xa như vậy làm gì, tôi cũng có ăn thịt anh đâu!"

Lục Vân Dương hơi nắm chặt tay thành quyền, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái: "Trời nóng lên, trên người tôi có mùi hương nên tốt nhất cô không cần tới quá gần tôi."

Ngọc Đào nghi hoặc mà ừ một tiếng, nhìn người đàn ông từ trên xuống, mồ hôi mỏng ở trên mặt anh chảy xuống, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, mồ hôi lăn dài theo đường cong thấm qua lớp vải màu xám được dệt thủ công, nên khi quần áo dính vào sát vào trên người anh toát ra dáng người vừa nam tính vừa hoang dã.

"Anh cũng đổ mồ hôi sao?" Lúc nãy tiếp xúc, cô chỉ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt mà nhỉ?

"Đúng!" Ánh mắt cô nhìn nóng như lửa đốt nên ánh mắt Lục Vân Dương chuyển hướng sang nơi khác, giọng nói lạnh lùng khẽ run: "Nghỉ ngơi mười phút thì chúng ta đi tiếp."

"Tôi không tin." Ngọc Đào đứng dậy đi thẳng đến chỗ người đàn ông.

Động tác của cô quá nhanh nên Lục Vân Dương chưa chuẩn bị kịp thì đã có một khuôn mặt nhỏ sấn tới trước mặt anh.

Cổ áo của cô lỏng lẻo, từ góc độ này của anh thì liếc mắt một cái là nhìn thấy được phong cảnh trong ngực kia.

"Không có nha." Ngọc Đào nhẹ nhàng khịt mũi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi thơm cỏ cây thoang thoảng.

Người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, hơi hơi lui về phía sau kéo khoảng cách ra một chút, giọng nói khàn khàn: “Thật sự có."

Khi Nữ Oa* tạo ra con người thì chắc đã tiện tay làm ra người đàn ông vừa đẹp trai vừa nam tính như vậy.

Nếu thật sự có chuyện như vậy thì Ngọc Đào vẫn có thể chấp nhận những khuyết điểm nhỏ của anh ấy, cùng lắm thì sau này cô sẽ cho anh một chút nước hoa để bù đắp khuyết điểm.

*Nữ Oa: nữ thần trong thần thoại Trung Quốc