Mặc dù cô có chút muốn trở về bệnh viện, nói một tiếng với người đàn ông kia là mình phải đi vê, có thể vận khí cũng có chút tốt, lúc cô trở lại phố, chuyến xe buýt trở vê thôn cũng vừa chuẩn bị bắt đầu chạy.
Ngọc Đào nhìn đồ mình xách trong tay một chút, lại nghĩ đến chặng đường hơn một tiếng đi bộ kia, không chút do dự lựa chọn lên xe.
Trên đường trở về xe đi hơi chậm, đường cũng không gập ghềnh, lúc đến giao lộ thôn Hồng Hà, cái nắng như thiêu như đốt đã dịu đi một chút.
Hôm nay cô còn mua một số đồ gốm sứ, vì sợ bị vỡ nên Ngọc Đào cẩn thận xách túi chạy nhanh về nhà, còn chưa tới nhà, nhưng ngoài ý muốn lại cùng hai chị em nhà họ Tạ đường hẹp gặp nhau.
Tự sau chuyện hạ độc lần trước, nhà họ Tạ và nhà họ Tô đã hoàn toàn cắt đứt, hai chị em kia thấy cô tự nhiên sẽ không có ánh mắt tốt gì.
Nhưng cuối cùng vẫn là vai nữ chính, Tạ Uyển Trinh quản lý biểu cảm tương đối tốt, cô ta hơi kéo Tạ Uyển Yến nhường đường, lạnh nhạt nói: "Cô đi trước đi:
Ngọc Đào nhướng nhướng mày, mỉm cười rời đi dưới ánh nhìn trừng trừng của Tạ Uyển Yến.
Đợi người nọ đi xa, Tạ Uyển Yến nhìn Tạ Uyển Trinh tức đến giậm chân: "Chị, tại sao chị phải nhường cô ta chứ? Chị nhìn xem bây giờ cô ta khi dễ chị đến mức mất cả công việc!"
Dứt lời, Tạ Uyển Trinh cắn chặt răng, bất ngờ mà Tô Ngọc Đào mang tới những ngày qua quả thật khiến cô ta có chút không chịu nổi.
Nhưng mà không việc gì, năm nay lập tức có thể thi đại học, cho dù công việc bị mất, chờ cô ta thi lên đại học, vậy có thể vượt hẳn mọi người, nói không chừng đến lúc đó Lục Vân Dương càng có thể chú ý tới cô ta hơn.
"Cô ta chính là một con yêu tỉnh hại người, chị nhìn cô ta đi đường còn uốn éo uốn éo, tốt nhất chờ lát nữa liên ngã chết đi!"
Mặc dù Tô Ngọc Đào vừa rồi không nói gì, nhưng Tạ Uyển Yến đã bị tức đến mặt đỏ tai hồng.
"Đừng nói bậy bạ."
Tạ Uyển Trinh trợn mắt nhìn cô ta một cái, bây giờ tình hình dư luận đang gây bất lợi với hai người, tốt nhất hai người không nên nói hay làm gì hết: "Nếu để cho người khác nghe thấy, sẽ nói chúng ta hại cô ta."
Bị trách cứ, trong lòng Tạ Uyển Yến cảm thấy ủy khuất: "Vốn là vậy mà, bây giờ cô ta đi đường cứ uốn éo, ngực cũng lớn, chắc chắn là mang thail"
"Chị, lúc trước thím có nói qua, ngực người đang mang thai mới có thể trở nên lớn hơn, cô ta không đứng đắn!"
Cô ta nhìn Tạ Uyển Trinh, giọng vô cùng chắc chắn: "Chị nhìn xem cô ta còn trang điểm, miệng tô son lòe loẹt, nhất định hôm nay là đi chỗ tên đàn ông đó!"
"Chị, chúng ta đi tố cáo cô ta!" Đột nhiên Tạ Uyển Yến hưng phấn reo lên.
Lời này nghe giống như hồ ngôn loạn ngữ, nhưng giống như một chậu nước lạnh tưới xuống đầu, hình như đầu óc Tạ Uyển Trinh dân dần hiểu ra.
Trước đó cô ta vẫn cảm thấy Tô Ngọc Đào kỳ quái, nhưng lại không nói cụ thể ra được kỳ lạ ở chỗ nào, cuối cùng bây giờ mới biết!
Tô Ngọc Đào không chỉ thay đổi tính cách, ngay cả thân thể cũng xảy ra thay đổi rất lớn trong vòng một tháng!
"Chuyện không có chứng cứ em đừng nói bậy bạ ra ngoài." Mặc dù Tạ Uyển Trinh đã cảm giác được, nhưng mà loại chuyện này không nắm chắc mười phần, nếu nói ra thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
"Đừng làm giống như lần trước, không chiếm được tiện nghi còn bị thua thiệt.
Tạ Uyển Yến vừa nghe xong, lập tức ngậm miệng lại.
Một lát sau, cô ta không cam lòng nói: "Chị, chẳng lẽ chị không cảm thấy Tô Ngọc Đào kỳ quái sao?”
Dĩ nhiên Tạ Uyển Trinh cảm thấy Tô Ngọc Đào kỳ quái, thậm chí bây giờ cô ta còn cảm thấy người đó chỉ là một người giống hệt Tô Ngọc Đào.
Mặc dù tuổi Tạ Uyển Yến còn nhỏ, nhưng cô ta không ngốc đâu, những chuyện xảy ra trong hơn một tháng này, cái gì cô ta cũng biết.