Cô nhìn người đàn ông, bỗng nhiên cười rộ lên, đáy mắt trong suốt, giống như Tỉnh Hà rơi xuống: "Anh, mạch của anh giống như Hồng Đại*, chính là bệnh nhiệt!"
*Mạch Hồng, Đại, là bệnh đang tiến nhanh ở bên ngoài, đầu đau, phát sốt, nhọt sưng.
"Ừ?" Lục Vân Dương vuốt ve cổ tay mình một chút, ánh mắt nhìn cô mang theo vài phần thần thái: "Sau đó?"
Ngọc Đào hừ nhẹ một tiếng, xem thường ai đây?
Thân thể cô trực tiếp dựa vào người đàn ông một chút, nói ra vô cùng chắc chắn: "Đây là biểu hiện dương khí dư thừa."
Lục Vân Dương giương mắt nhìn lại.
Ngọc Đào khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nâng cằm nhìn anh: "Bác sĩ Lục, anh cần âm dương trung hợp."
Chỉ thấy cô khẽ ngửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp ngay dưới mí mắt anh, mặt mày như họa, con ngươi đen nhánh lấp lánh, mi dài cong vút, mới một ngày không gặp mà da thịt kia tựa hồ muốn mềm đến sắp nhéo ra nước.
Mùi hương trên người cô hình như càng ngày càng nồng đậm, nồng đậm đến mức có thể làm cho người ta hoảng hốt, thậm chí có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Dương khí dư thừa? Âm dương trung hợp?
Hôm qua ngây người học cả nửa ngày trời, cô chỉ học được điều này thôi sao?
Lục Vân Dương im lặng không lên tiếng, ánh mắt sâu hun hút kia như một thanh đao từng tấc từng tấc quét ngang qua, đột nhiên Ngọc Đào cảm thấy lời nói kia của mình có phải là hơi làm quá lên hay không.
Nhưng nói cũng nói rồi, cô cũng chỉ có thể kiên trì giả vờ, nháy mắt mấy cái: "Bác sĩ Lục, tôi nói không đúng sao?"
"Mạch của anh đập rất nhanh, da thịt nóng rực, còn có... Cô dừng một chút, ánh mắt khẽ lướt qua mặt anh: "Đáy mắt đỏ lên, sắc mặt cùng đầu tai cũng đỏ lên, đây là bệnh nhiệt!"
Nói xong, cô nhìn thấy khóe miệng người đàn ông nhẹ nhàng nhếch lên, một giây sau, anh thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đứng dậy.
Ngay sau đó, anh nhìn về phía sau mình, thản nhiên kêu một tiếng: "Ông nội."
Ngọc Đào nghe thấy thế thân thể cứng đờ, không thể tin đứng dậy quay đầu lại, kết quả thật sự nhìn thấy ông nội Lục trong tay xách một cái giỏ đang từ cửa đi vào.
Chuyện hôn nhân của nguyên chủ và Lục Vân Dương là do ông nội Lục đồng ý, bình thường thái độ của ông đối với nguyên chủ rất hiền lành, nhưng phương thức từ hôn cực đoan của nguyên chủ khiến ông không thể ngờ tới.
Hiện tại người khiến ông bất ngờ này sau khi thành công từ hôn lại thừa dịp không có người mà tới tìm cháu nội ông...
Ngọc Đào nghĩ chắc hẳn ông rất mất hứng với sự xuất hiện của mình.
Nghĩ đến chuyện có thể sắp xảy ra, thần kinh cô căng thẳng, chân đã vào thế sẵn sàng, tìm thời cơ tốt kiếm cớ chuẩn bị rời đi.
Nhưng sự việc có chút khác với tưởng tượng của cô, ông nội Lục nhìn thấy cô, chỉ cười cười nói: "Ngọc Đào, cháu đến tìm Vân Dương à?”
Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, thần sắc ông mang theo nụ cười, mặt mày hiền lành, ánh sáng trong ánh mắt cũng ôn hòa, trông không giống bộ dáng chán ghét mình lắm.
Suy nghĩ của cô khẽ chuyển, xem ra ông không vì chuyện từ hôn mà chán ghét mình, cứ như vậy, nếu như có thể khiến ông quý mến mình, về sau nói không chừng ông còn có thể giúp đỡ cô?
Cô đang định mở miệng, Lục Vân Dương bên cạnh đã lên tiếng: "Dạ, chúng con nói xong rồi ạ, bây giờ cô ấy chuẩn bị về nhà nấu cơm trưa."
Ngọc Đào: ”...
Cô căn bản không nói như vậy được không?
Lúc này mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, người đi làm cũng nên trở về, Lục Chí Quân vốn còn muốn bảo cô ở lại nói vài câu, vừa nghe lời này liên thu lại ý nghĩ này.
"Vậy được, cháu mau trở về đi." Ông Lục cười tủm tỉm nhìn cô nói: " Mẹ cháu chắc cũng sắp trở về rồi."
Ngọc Đào cứ như vậy mà đi về nhà.
Trước khi đi, cô còn thấy khóe miệng Lục Vân Dương kia nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng.
Ngọc Đào đối với nụ cười này của anh cực kì bất mãn nhưng không làm gì được.