Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 138




Ngọc Đào nói: "Và phương diện này không nằm trong phạm vi năng lực của tôi nữa, nên là anh phải đi tìm Ngô Lương Vũ."

Công thức của Ngọc Đào cũng không sai, chỉ là phương thuốc trong hoàng cung dùng dược liệu quả thật rất quý hiếm, đối với bọn họ mà nói là rất xa xỉ, nên cũng không trách Đường Dũng phản ứng như vậy.

Nhưng công thức này cũng không phải tất cả đều vô dụng, nếu Ngô Lương Vũ có thể tìm được một ít thuốc thay thế, có lẽ có thể phát triển ra một sản phẩm mới tốt.

Đường Dũng hơi nhíu mày, muốn tìm dược liệu mới thay thế, tỷ lệ với dược liệu kia, trên cơ bản đều phải tính toán lại, quá trình này cũng không hề đơn giản.

Ngọc Đào nhìn anh ta vẫn không nói lời nào, lại nói tiếp: "Kem làm trắng hiện tại chúng ta còn chưa hiểu rõ, tôi cảm thấy không cần phải vội vàng phát triển sản phẩm tiếp theo, mọi việc không thể vội vàng, bằng không chỉ tăng kinh phí nghiên cứu và phát triển hơn thôi."

Đường Dũng sờ sờ mũi, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn để cho cô đi ra ngoài trước.

Mặc kệ anh ta nghĩ cái gì, Ngọc Đào xem như trước kia đem mầm mống của mình vắt kiệt, liền bóp chặt lại, trở lại văn phòng, cô đem chuyện vừa rồi nói với Ngô Lương Vũ một chút.

Ngô Lương Vũ biết Đường Dũng quá gấp, an ủi cô một chút, việc này liền bỏ qua một bên.

Trong một tuần làm việc, bởi vì buổi trưa Lục Vân Dương thỉnh thoảng gọi điện thoại đến văn phòng, Ngọc Đào cũng không cảm thấy quá yên lặng, nhưng đến thứ sáu, người đàn ông đó gọi điện thoại đến và nói cuối tuần bệnh viện có việc, có thể không về được!!!

Hai người đã năm ngày không gặp mặt, một ngày không thấy cách ba thu, tính toán thấy, bọn họ hiện tại đã mười lăm thu không thấy, Ngọc Đào thật sự thấy nhớ anh rất nhiều: "Thật sự anh không thể đến sao?"

"Ừmf" Giọng Lục Vân Dương chậm rãi: "Chờ anh bận rộn xong rồi về, đến lúc đó tận tâm tận lực bồi dưỡng cho em”

Cũng không biết có phải quá nhớ anh hay không, Ngọc Đào vừa nghe lời này bắt đầu nghĩ lệch qua hướng khác: "Bồi thường như thế nào? Em có thể cầu được ước thấy không?”

Trong điện thoại, người đàn ông dường như không nghe thấy cô ấy làm nũng, chỉ nghiêm túc nói: "Anh sẽ tặng em một bất ngờ."

Ngọc Đào khóe miệng cong cong, đột nhiên sinh ra một ý chờ mong: "Cái gì mà bất ngờ?"

Lục Vân Dương nhìn thứ trong tay, chỉ cười cười, trầm xuống nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."

Thật ra lúc kết hôn anh từng nghĩ tới việc tặng cho cô một chiếc đồng hồ, chỉ là vẫn luôn khan hiếm, hiện tại rốt cục cũng đợi được, anh lại cảm thấy trực tiếp tặng không có một chút bất ngờ nào cả, cho nên nghĩ tới nghĩ lui thì gọi cuộc điện thoại này.

Chờ gọi xong, anh thu dọn đồ đạc, phải nhanh chóng tới, cho cô sự bất ngờ này.

Ngọc Đào hỏi xong một hồi anh cũng không trả lời rõ ràng, cuối cùng tán gẫu hai ba câu liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô mới nhớ ra vội lật lịch trực của mình một chút, phát hiện sáng mai mình không cần trực!

Cô cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy thời gian làm việc của Lục Vân Dương không ổn định vốn là chuyện thường tình, nếu anh không thể đến, vậy cô đi qua là được rồi, vợ chồng còn nói những chuyện này làm gì?

Cuối cùng, cô thử đi tìm Ngô Lương Vũ, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cô nói thẳng xin nghỉ.

Ngô Lương Vũ biết cô mới kết hôn, vừa nghe nói cuối tuần này Lục Vân Dương có thể không về được, nhìn buổi chiêu cũng không có chuyện gì, cho nên rất sảng khoái đáp ứng phê chuẩn nghỉ của cô.

Vốn Ngọc Đào muốn gọi điện thoại trở về nói cho Lục Vân Dương, nhưng vừa đến lúc, cô vội vã tan tâm rồi quên mất, cuối cùng tự an ủi mình một chút, cho anh một chút bất ngờ cũng không tồi.

Bên này, Ngọc Đào hưng phấn lên xe hai giờ rưỡi chạy đến xã, bên kia Lục Vân Dương trong tay cầm một bó hoa nhỏ, trong túi mang theo quà, hưng phấn lên xe hai giờ rưỡi chạy tới huyện.