Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 136




Lục Vân Dương hiếm có khi được nhìn thấy dáng vẻ của cô bị mình nói đến đỏ mặt, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần hẹp hòi, học theo bộ dáng vừa rồi của cô, duỗi chân về phía trước, cười nói: "Nhưng anh làm sao nhìn em cũng giống như yêu tinh, thể lực hữu dụng không hết?"

Ngọc Đào tắm rửa xong cũng đã thay một cái váy rất mát mẻ, dưới gầm bàn, chân người đàn ông so với cô vừa rồi còn quá đáng hơn, từng chút một đi sâu vào khiêu khích, cái loại cảm giác tiếp xúc này, thật sự là làm cho người ta kìm lòng không được muốn nghênh đón anh...

Nhưng lời nói vừa rồi của anh giống như nhìn thấu mình là một yêu tinh, cô không hiểu sao lại sinh ra một chút chột dạ, lại rất nhanh tránh được chân anh, sau đó hợp lý nói: "Em đang ở tuổi già, tuổi khí thịnh biết không?"

Nguyên chủ còn chưa có sinh nhật lần thứ hai mươi đâu!

"Được." Người đàn ông mím môi cười khẽ, gắp thức ăn cho cô, vẻ mặt mỉm cười tựa hồ viết đây bộ dáng "Anh hiểu rồi": "Vậy giờ chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong anh sẽ phục vụ em."

Nói xong, anh trực tiếp uống xong ly rượu kia, cuối cùng, cẩn thận nói với cô: "Rượu này thỉnh thoảng uống một chén cũng được, không thể uống mỗi ngày, dễ làm tổn thương thận."

"Không có khả năng đó đâu." Ngọc Đào cả kinh nhìn anh: "Anh hai em đều đã uống, chị dâu khẳng định sẽ không gạt em."

"Là thuốc ba phần độc." Lục Vân Dương híp mắt: "Em trở về cũng nói với chị dâu, thuốc không thể tùy tiện uống”

Ngọc Đào không phải là người am hiểu về thuốc, chỉ là hoàng đế kiếp trước luôn thích mấy thứ này, Ngô Hiểu Phượng lại nói như vậy nữa nên cô mới vụng trộm mà lấy.

Hiện tại nghĩ lại cũng đúng, là thuốc ba phần độc.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn chiếc cốc rỗng trong tay anh: "Vậy, vậy anh còn uống nữa?"

Đôi mắt to của cô ngập nước, vẻ mặt kinh ngạc, giống như một con thỏ nhỏ ngây ngốc, Lục Vân mặt đầy ý cười: "Đây không phải là chủ yếu vì thỏa mãn em sao."

Lại trêu đùa cô một lân nữa, Ngọc Đào tìm không ra một lời phản bác nào, chỉ yên lặng ghi điểm cho người đàn ông này, cảm thấy anh thật sự là một chồng tốt!

Rượu thuốc này tựa hồ là thật sự có chút tác dụng nhỏ, nhưng xem ra chủ yếu không phải bổ thận, ngược lại là tráng dương, hoặc là Ngọc Đào muốn ngủ không mặc nội y, đôi thỏ trắng trước ngực nàng nhảy tới nhảy lui, Lục Vân Dương cảm thấy chướng mắt, chỉ một lòng muốn bắt lấy chúng.

Và mọi chuyện tiếp theo đó đều diễn ra như dự định, vô cùng thuận lợi.

Có lẽ là buổi tối quá mức giày vò, ngày hôm sau hai người đều dậy rất muộn, hôm nay còn phải đi lấy chứng nhận, buổi chiều Lục Vân Dương còn phải đến bệnh viện thăm giáo viên của anh, cho nên cũng không thể chậm trễ hơn, rất nhanh lôi kéo người phụ nữ lên.

Sau khi ăn bữa sáng xong, hai người bắt đầu đi cục dân chính, hôm nay không có nhiều người đi lấy giấy chứng nhận nên hai người trước sau cũng chỉ mất gần một giờ để làm xong tất cả quy trình.

Ngọc Đào sống lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thứ gì như này, có chút kỳ quái, chỉ một tờ giấy mỏng manh, những thứ khác cái gì cũng không có.

Lục Vân Dương nhìn cô chằm chằm nửa ngày: "Làm sao vậy? Có sai sót gì à?

Ngọc Đào cười tủm tỉm nói: "Không có, chính là cảm giác nó có chút giống như giấy khen mà Tô Ngọc Thanh treo trên tường nhà chúng ta."

Lục Vân Dương:...

Còn tưởng rằng cô sẽ cảm động đến mức rung chuyển trời đất, kết quả chỉ có một câu như vậy.

"Đi thôi." Người đàn ông một tay xách đồ, một tay kéo tay cô ra khỏi cục dân chính: "Anh dẫn em đi gặp một người."

"Người nào?" Ngọc Đào đi theo anh đi ra ngoài: "Em có cần thay một bộ quần áo khác hay chuẩn bị một chút quà gặp mặt hay không?"