Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 132




Lục Vân Dương đột nhiên phát hiện mình phạm phải một sai lâm lớn.

Hôm nay là lần đầu tiên của cô!

Vừa rồi anh như tên đã lên nỏ, một bộ dáng không kiềm chế nổi, hơn nữa còn mười phần hung ác, cô phỏng chừng không thích ứng được, cho nên khóc.

"Em, em làm sao vậy?" Anh đột nhiên bối rối không biết phải làm sao, cúi đầu dỗ dành cô: "Có phải không thoải mái không?"

Lời nói của anh, tựa hồ làm cho cô gái cảm thấy mình càng thêm ủy khuất, tiếng nức nở của cô ngược lại càng ngày càng có xu hướng xúc động hơn.

"Đừng khóc." Lục Vân Dương hôn từng giọt nước mắt đang rơi của cô: " Vậy, để em giáo huấn anh, được không?"

Ngọc Đào lắc đầu, nước mắt liên tục rơi, tựa như một đóa hoa đẹp chìm nổi trong mưa bão, làm cho người ta không thể không nổi lên lòng thương tiếc.

Lục Vân Dương cắn cắn môi, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt cô, dỗ dành: "Vậy, để em cắn anh, được không."

Một lát sau, Ngọc Đào chậm lại: "Em mới không thèm..."

Giọng cô nhẹ nhàng như làm nũng, dường như vẫn còn mang theo thập phần quyến rũ.

Lục Vân Dương nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô, giống như dỗ dành một đứa bé: “Anh hôn hôn thì em sẽ không đau nữa."

"Thật đó..."

"Không phải mà..." Ngọc Đào nhẹ nhàng hít thở nhẹ nhàng, chậm rãi bình tĩnh lại.

Lục Vân Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không phải cái gì?"

Ngọc Đào đối mặt với ánh mắt của anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp bỗng nhiên nở nụ cười, mềm mại nói: "Không phải đau."

Lục Vân Dương nghi hoặc ừ một tiếng: "Vậy vì sao?"

"Em... em thích."

Ánh mắt hoa đào đong đầy ý cười, bộ dáng vô cùng hài lòng nhìn anh.

Ngày hôm sau, Ngọc Đào bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài, cô đảo mắt nhìn quanh, đầy rẫy những món đồ trang trí cùng với cơn đau nhức đã nhắc nhở cô về ngày hôm qua.

Cô chậm lại một lát rồi quay đầu, trong phòng đã không còn bóng dáng của Lục Vân Dương, bên ngoài sắc trời sáng lên, nhưng anh không ở trong phòng, còn cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Cô đang do dự có nên lập tức đứng dậy để tạo cho mình hình tượng một người vợ cần cù hay không, thì ngoài cửa vang lên, ngay sau đó, cửa chậm rãi bị đẩy ra.

Người tới không phải Lục Vân Dương, mà là Lục Vân Chiêu.

Đã gân tám giờ, hôm nay trong nhà còn có người nhà ở đây, thế nhưng người phụ nữ này còn lười biếng nằm trên giường, sắc mặt Lục Vân Chiêu không hề dễ chịu, trực tiếp vào phòng, trừng mắt nói: "Lát nữa bọn họ ăn cơm xong sẽ rời đi, mẹ tôi bảo chị rời giường!"

Tuy rằng ngữ khí của cô ấy không tính là rất tốt, Ngọc Đào vừa tỉnh lại trong lòng cũng không thoải mái, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn chậm rãi trở mình tỏ vẻ đã biết.

Đều do Lục Vân Dương, sáng nay thức dậy cũng không gọi cô.

Cô ngồi trên giường một hồi, nhìn Lục Vân Chiêu dường như không có ý muốn đi ra ngoài ngay, liền nhíu mày từ trên giường ngồi dậy nhìn qua: "Chị muốn thay quần áo, em còn không định đi ra ngoài sao?"

Lục Vân Chiêu sửng sốt, dưới chân dậm vài cái: "Vừa rồi chị không hề nói!"

Cô ấy hừ một tiếng, quay đầu định đi, nhưng nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lạnh lùng nói: "Mặc dù bây giờ chị đã kết hôn với anh trai tôi, nhưng tôi vẫn chưa nhận chị là chị dâu đâu!"

Biểu tình của cô ấy rất kiêu ngạo, Ngọc Đào chỉ cảm thấy cực kỳ ấu trĩ, cô ấy có nhận cô là chị dâu của mình hay không thì có liên quan gì sao?

Căn bản không có một chút liên quan gì cả, Lục Vân Chiêu không nhận, hiện tại cô vẫn là vợ của Lục Vân Dương, hơn nữa sẽ luôn là như vậy.

Tuy rằng rất muốn đáp trả một chút, nhưng Ngọc Đào lại không muốn để Lục Vân Dương khó xử.

"Vậy thì thật là đáng tiếc." Cô lười biếng duỗi thắt lưng: "Chị còn định đưa cho em mấy hộp son môi, nếu em đã nói không nhận chị là chị dâu, thì coi như chị chưa nói gì đi."