Lục Vân Dương hai ba bước đi tới mép giường, chỉ cúi đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy rõ sóng lớn mãnh liệt và chân dài mảnh khảnh của người nọ trên giường!
Cô gái da trắng môi đỏ, thân thể mê người dưới một tâng ánh sáng dịu nhẹ ở bên trong phòng càng thêm kiều diễm, giống như đang mô tả một cảnh xuân hoạt sắc sinh hương.
Dụ người một cách phóng đãng như vậy!
Hô hấp người đàn ông hơi chậm lại, tay đang buông thống ở bên cạnh chậm rãi nắm chặt lại, lúc này cỗ nóng ran trong cơ thể kia lại rục rịch.
Trước kia đối với sự dụ dỗ của cô, anh vẫn luôn vô cùng kìm nén, bởi vì khi đó quan hệ hai người vẫn chưa tiến tới hôn nhân, nhưng bây giờ kết hôn rồi, đối mặt với loại chuyện trước mắt này, anh cũng không muốn làm thánh nhân nữa.
Anh cúi người xuống, đưa tay định làm chút gì đó.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, cô gái trên giường bỗng nhiên mở mắt, đưa tay ra, lập tức ôm cổ anh kéo anh sang một bên rồi đè anh xuống giường.
Cô xoay người đè lên, cười tửm tỉm nhìn anh chằm chằm: "Bác sĩ Lục, em đợi anh rất lâu rồi."
Còn không chờ anh đáp lời, cô gái lại đè eo xuống, đưa đầu ngón tay xẹt qua môi anh, mị ý trên mặt rạo rực: "Bây giờ, làm gì?"
Bóng người đan xen, ngũ quan của cô gái tinh xảo quyến rũ, cô cúi người, làn da tuyết trắng mềm mại, áo dây lỏng lẻo, phong cảnh như ẩn như hiện bên trong đều lộ ra dưới mí mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh, hàng lông mi dày cong vút, làm nổi bật lên đôi mắt giống như một lỗ đen vô tận, một khi nhìn thẳng là có thể khiến cho người ta trầm luân.
Anh có hành động không?
Tên đã tra vào nỏ rôi đó.
Mau lên!
Lục Vân Dương đột nhiên cười rộ lên, đưa tay bóp eo cô, đôi mắt mang theo ý cười: "Làm thế nào?"
Nói đến chuyện này Ngọc Đào cũng không phải chưa trải sự đời, tốt xấu gì cũng là hồ ly tinh ngàn năm, cho dù đã lâu không làm những chuyện thân mật này, có một số việc cũng là bẩm sinh mà có.
"Cứ làm như vậy nè..." Nói xong, cô cúi đầu hôn lên môi người đàn ông, đưa tay muốn cởi quần áo của anh ra, nhưng một giây sau hai tay lại bị anh nắm chặt.
Hành động bị gián đoạn, cô gái sinh ra rất bất mãn, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông khó chịu vặn vẹo cơ thể: "Sao thế? Không được sao?"
Người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm vào cô nở nụ cười, không nói gì.
"Chúng ta kết hôn rồi đó." Ngọc Đào hờn dỗi nhìn chằm chằm vào anh, cô làm nũng: "Bây giờ là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."
"Tô Ngọc Đào..." Người đàn ông liếm liếm đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn, thì thâm bên tai cô: "Loại chuyện này phải do đàn ông chủ động mới đúng."
Nói xong, anh nhanh chóng chống người lên, xoay người đem cô đè ngược lại.
Ngọc Đào bị động tác phản kích đột ngột của anh hoảng sợ, tim đập thình thịch: “Sao anh... anh...
Không đợi cô nói xong, người đàn ông cúi đầu cắn lên môi cô, nuốt chửng những lời cô muốn nói.
Nụ hôn nóng bỏng quấn quýt trong không khí vẽ ra khung cảnh mập mờ xinh đẹp, người đàn ông quăng lớp mặt nạ nhã nhặn ôn hòa thường ngày xuống, những suy nghĩ lớn mật trước kia anh nghĩ về cô, vào giờ khắc này đều biến thành công kích ngọt ngào.
Màn đêm vô biên, hai con người gần gũi thân mật, mọi cảm giác đều đang được phóng đại gấp nghìn lần.
Cô gái ậm ừ nức nở, đặc biệt quyến rũ.
Người đàn ông cũng không quên che môi cô, lời nhắc nhở xen kẽ, răng môi hòa quyện, chậm rãi tràn ra: "Ngoan, phòng cách âm không tốt..."
Cách âm trong căn phòng đất này vô cùng kém, hôm nay còn có họ hàng của nhà họ Lục ở lại đây, trong phòng vẫn còn rất nhiều người, ngay cả bên ngoài bây giờ cũng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng có người đang nói chuyện.
Ngọc Đào rất muốn phản bác anh, nhưng bị che môi, lại phải bận tâm đến những người bên ngoài, cô chỉ có thể gắt gao nhíu mày, cắn chặt môi mỏng, không cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.