Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 129




Một lát sau vẫn là thời điểm khách tới nhiều nhất, Lục Vân Dương thấy Ngọc Đào cũng ăn xong hết rồi, vội vàng thu dọn chén đũa rồi dặn dò cô mấy câu, sau đó liền ra khỏi phòng.

Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, bàn bày trong sân lúc nào cũng đầy, mấy chục năm nay nhà họ Lục không làm ra cái nào vui như này, cho nên hôm nay khách đến đặc biệt nhiều, Lục Vân Dương gọi Tô Ngọc Thanh vào phòng, sau đó theo mấy anh em trong họ vội vàng cùng nhau ra tiếp đón.

Lục tục bận bịu đến hơn ba giờ chiều, họ hàng nhà họ Tống bên kia tới, sau khi đợi rượu và thức ăn đều lên bàn, Lục Vân Dương cảm thấy đã xong hết rồi, vì vậy vào nhà gọi Ngọc Đào ra, đến lần lượt từng bàn mời rượu.

Tửu lượng của cô anh đã sớm nhìn qua, cho nên anh đổi lại thành rượu vang ngọt.

Nhưng rốt cuộc vẫn là rượu, sau mấy vòng uống, Lục Vân Dương nhìn gò má cô đã đỏ ửng, một bộ dáng say rượu, vội vàng đoạt lấy ly rượu: "Có phải lại uống nhiều rồi hay không?"

Mặc dù Ngọc Đào chưa từng kết hôn, nhưng mà nghe nói buổi tối kết hôn nhất định có nháo động phòng, nếu như mình không uống say đám người này nhất định phải nháo, buổi tối cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm, cũng không muốn nháo!

"Có chút choáng váng đầu." Cô đỡ trán, cặp mắt mê ly, dáng gân như đã say rượu: "Em muốn trở về phòng."

Lục Vân Đương đâu còn dám cho cô uống rượu, lại vội vàng đưa người trở về phòng.

Buổi chiều lãnh đạo bệnh viện cũng tới, anh cũng ngại để bọn họ ở bên ngoài, chỉ cho Tô Ngọc Thanh canh chừng người thật kỹ, mình thì quay trở về sân mời rượu đón khách.

Lục Vân Dương là bác sĩ, bình thường trên căn bản cũng không uống rượu, nhưng hôm nay không giống thế, cho nên một ly lại một ly vào bụng, uống đến mức có chút chóng mặt.

Nhưng chóng mặt thế này, khi một đám người buổi tối ôn ào muốn nháo động phòng thì anh chợt tỉnh.

Tối nay là thời gian riêng tư của hai người bọn họ, sao có thể nháo động phòng, vì vậy một lời từ chối: "Cô ấy uống rượu nên đang choáng váng đầu, đừng ồn ào."

Đám người kêu "A" một tiếng, suy nghĩ, say thế này đoán chừng đến buổi tối cũng tỉnh rượu rồi, đây rõ ràng chỉ là mượn cớ, nhưng dường như bọn họ nhớ lại hình dáng uống say của Tô Ngọc Đào buổi chiều, cho nên chỉ phạt Vân Dương uống nhiều hơn hai ly, một lát sau liền không nhắc lại chuyện này nữa.

Lục Vân Dương thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc vui diễn ra sôi nổi và nhộn nhịp suốt một buổi chiều, lục tục có khách ở gần đây bắt đầu về nhà, hôm nay có nhiều bà con họ hàng tới, có một số người ở khá xa nên ngủ lại ở nhà họ Lục, sáng sớm ngày mai mới trở vê.

Vào đêm, không khí náo nhiệt dần hạ xuống, không khí khô nóng cũng ít đi vài phần, Lục Vân Dương sắp xếp phòng cho mấy người họ hàng xong mới có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

Hôm nay anh bận uống rượu hơn nửa ngày, cả người hôi hám, sợ làm vợ khó chịu, vì vậy vội vàng quay đầu tắm rửa xong mới vào nhà.

Buổi chiều sau khi ăn cơm tối xong, Tô Ngọc Thanh theo những người đưa của hồi môn kia trở về, lúc này trong phòng chỉ có một mình bóng người của cô gái.

Cô vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, trên người đã thay một bộ quần áo khác, nhìn vô cùng mát mẻ lại hết sức ngoan ngoãn, làm lộ ra đường cong của vóc người cô dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Lục Vân Dương sửng sốt một chút, liền chuyển tay khóa cửa phòng lại.

Hít một hơi, anh quay đầu vừa đi về phía giường vừa gọi cô: "Ngọc Đào, em có muốn tắm hay không?"

Dường như cô đã thực sự ngủ say, không có phản ứng gì với câu hỏi của anh, Lục Vân Dương hơi cau mày, nghĩ thâm rõ ràng buổi trưa còn nói muốn ăn anh, kết quả lúc này chưa đến tám giờ đã ngủ rồi ư?

Xem ra tâm tư muốn ăn anh, dường như không hề có chút thành ý gì?