Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 117




Nồng nhiệt với đôi môi anh vẫn chưa đủ đã phải tách ra, Ngọc Đào hơi không vui, cô ôm chặt eo anh, ngẩng đầu nhìn: "Ngọc Thanh thi rất tốt, bà gọi người đến ăn cơm, ông anh cũng ở ngoài đấy, muốn ra ngoài chào hỏi không?”

"Không.

" Vốn dĩ Lục Vân Dương muốn vào bằng cửa chính, nhưng lúc ở bên ngoài hình như nghe thấy nhà họ Tô đang có rất nhiều người, nên chỉ có thể trèo cửa sổ vào: "Anh đến chỉ vì muốn thăm em thôi."

Ngọc Đào rất bất ngờ khi thấy anh đến, cô bật cười khanh khách, hỏi: "Ngày mai cũng không phải cuối tuần, sao anh lại đến đây giờ này?"

Có vẻ cô uống hơi nhiều rượu, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt đen láy mơ màng, gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, thật khiến Lục Vân Dương hơi thất thần vì mê mẩn.

Anh định thần lại, đưa tay ra nhéo tai cô, cười nói: "Đến báo tin cho em, sợ em sốt ruột."

Bộ não đang choáng váng của Ngọc Đào sực tỉnh: "Tin gì?"

"Chuyện công việc, em quên rồi à?" Lục Vân Dương cười nói: "Họ nói hai ngày nữa em đến gặp giám đốc, chuyện này có thể ổn thỏa rồi"

"Thật à?" Ngọc Đào vui mừng ra mặt: "Gặp giám đốc là em được tuyển dụng rồi?"

"Ừm, gần như chắc chắn được tám, chín phần rồi." Ánh mắt Lục Vân Dương dịu dàng, anh khẽ nhéo má cô, bàn tay anh mềm mại, ấm áp: "Có vui không?"

Ngọc Đào đã đến đây được ba tháng rồi, cô đều dành phần lớn thời gian đi làm thuê, làm ruộng cùng người nhà họ Tô.

Mặc dù người nhà họ Tô đều chăm sóc cô, không để cô làm việc nặng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Nếu lúc này có một công việc nhẹ nhàng hơn làm ruộng, cô còn có thể không vui sao? "Tốt quá rồi, sau này em không phải làm ruộng kiếm sống nữa." Cô gật đầu lia lịa, rôi lại nhìn anh với ánh mắt đáng thương, giơ tay ra: “Anh xem, em bị cháy nắng đen sì cả rồi."

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, căn phòng trở nên ấm áp yên bình, cánh tay của cô lộ ra dưới mắt anh, không nhìn rõ được có phải đen hay không, nhưng nó rất mảnh mai, mịn màng.

Lục Vân Dương "ừm" một tiếng, thì thâm: "Không sao đâu, em sẽ trắng lại nhanh thôi."

"Cảm ơn anh." Ngọc Đào mỉm cười thu tay lại, ngước nhìn anh: "Anh đã giúp em rất nhiều, em nên làm thế nào để cảm ơn anh đây?"

Cô ngẩng mặt lên, làn tóc hơi rối, nước da căng mọng, đôi môi đỏ hồng, lông mày đẹp như tranh vẽ.

Dưới nền ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt ấy trở nên vô cùng mê hoặc, như một yêu tinh quyến rũ, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Ánh mắt Lục Vân Dương khẽ run lên, trái tim trong lồng ngực cũng trở nên loạn nhịp, mỗi nhịp đập đều khiến cả cơ thể anh thao thức.

Anh đột nhiên siết chặt vòng tay, áp đầu cô vào ngực mình, ôm ghì.

"Vậy chúng ta kết hôn đi." Anh cúi đầu, ghé sát đôi môi mỏng lên vành tai cô, hơi thở nóng ấm phả lên cổ cô: "Có được không?"

Tiếng thở dốc trầm thấp quanh quẩn bên tai, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng xet qua lỗ tai, một cảm giác tê dại dọc theo sau tai chạy vào trong người, Đột nhiên Ngọc Đào xụi lơ, cả người trực tiếp treo trên người anh.

Hành động này của cô trong mắt Lục Vân Dương dường như là câu trả lời, cánh tay của anh một lần nữa thắt chặt, buộc cô phải trả lời: "Chúng ta kết hôn có được không?”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, như có ma lực quyến rũ, làm cho cô gái không thể không gật đầu, giọng nói nũng nịu từ môi tràn ra: "Vâng, chúng ta kết hôn."

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt không ngừng, trong cơ thể khô nóng cũng không kém, câu trả lời này giống như một viên thuốc an thần, trái tim Lục Vân Dương đột nhiên yên tĩnh lại, anh hơi buông tay ra, giọng nói cũng bình tĩnh vài phần: "Anh đã muốn kết hôn từ nhiều năm trước rồi, còn em thì sao?"

Ngọc Đào nghe vậy hơi tách ra từ trong ngực anh, đưa tay ôm cổ anh, nâng con ngươi mê ly nhìn chằm chằm anh: "Em muốn ngày mai sẽ kết hôn."

Lục Vân Dương nghe vậy phì cười "ha ha”: "Em gấp như vậy sao?”