Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 116




Lục Vân Dương nghe vậy, nhướng mày, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: "Đừng nói linh tinh, có anh ở đây, họ sẽ đồng ý thôi."

Bà nội Tô cũng không suy nghĩ gì, Vân Dương là đứa trẻ bà nhìn trúng.

Theo lý mà nói, bà nội nên vui khi hai người họ ở bên nhau mới phải, nhưng ai bảo trước đây cháu gái mình đã làm ra một tá chuyện âm ï chứ.

"Bà tin hai đứa lần này." Bà nội nhìn Lục Vân Dương, nói.

Sau đó trừng mắt nhìn Ngọc Đào: “Cháu đừng có làm loạn như trước."

Lời nói của bà nội có thể coi như không phản đối họ ở bên nhau.

Ngọc Đào thở phào một hơi, cười hi hi đáp lại: "Cháu biết rồi, thưa bà”

Bà nội sợ hai người lại làm ra chuyện khác người, lại nói những lời "bùm bùm đốp đốp", nên bà nội nói xong, Trịnh Xuân Linh lại tiếp tục.

Nếu không vì Lục Xuân Dương phải đi làm, mấy người họ vẫn còn nói tiếp, Ngọc Đào cũng không có thời gian để nói chút chuyện nhẹ nhàng với Lục Vân Dương.

Trước lúc đi, anh nhìn cô, nói thâm: "Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, không phải nghĩ ngợi những chuyện khác.

Đợi lúc nào công việc của em ổn định, anh chắc chắn bà ấy sẽ không phản đối chúng ta đâu."

"Chuyện công việc có ổn không?" Ngọc Đào nhíu mày, tuy cô tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng không dễ gì nắm bắt được công việc tốt như vậy.

Cô chớp mắt, hàng lông mày dài khẽ nhíu lại, gương mặt hờn dỗi ấy quyến rũ vô cùng.

Nếu không phải có người đứng đó, Lục Vân Dương sẽ không kiềm chế được mà cắn cô một cái: "Anh nói được là được, đừng lo lắng, có kết quả anh sẽ báo cho em ngay.

Thời gian gấp rút, anh nói vài câu rồi vội quay vê công xã, Ngọc Đào tiễn anh trong ánh nhìn của mọi người.

Anh vừa rời đi, Tô Ngọc Thanh và Ngô Hiểu Phượng dính lấy cô ngay, họ nói như súng bắn liên thanh, hỏi cô dồn dập.

Tâm trạng Ngọc Đào rất tốt, cô không ngần ngại chia sẻ chuyện của mình và Lục Vân Dương.

Ngọc Đào đợi hai ngày, anh vẫn chưa gọi đến phòng làm việc của đại đội, trong khi giấy thông báo kết quả của Tô Ngọc Thanh đã được gửi đến.

Không ngoài dự tính, thành tích dự thi của Tô Ngọc Thanh rất tốt.

Cả huyện chung một đề thi, có khoảng ba trăm người đến tham dự, thành tích của cô ấy đứng thứ năm trong công xã.

Bà nội Tô vô cùng vui mừng, tối đó liền giết gà mời những người trong đội có quan hệ tốt với nhà họ Tô đến ăn cơm, cả Lục Chí Quân cũng đến.

Trong nhà ồn ào náo nhiệt, bà nội còn mang rượu nhà mình tự ủ ra.

Ngọc Đào cũng rất vui vẻ, lén uống một ít, nhưng tửu lượng của cô không tốt, mới uống một chén nhỏ đã cảm thấy hơi biêng biêng.

Cuối cùng không chịu được nữa, cô xách đèn về phòng trước.

Cửa phòng đóng lại, âm thanh ồn ào náo động bên ngoài đã bị chặn ngoài cửa, tuy trong phòng vẫn nghe thấy văng vắng tiếng hò reo nhưng cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cô đặt ngọn đèn dầu lên bàn, nhưng chưa kịp quay người lại đã bị ôm châm từ đẳng sau, cứ thế lọt thỏm vào lòng người đó.

Ngọc Đào uống rượu, lúc này đang chóng mặt, muốn mở miệng kêu lên trong vô thức.

Nhưng trong nháy mắt, một bàn tay to lớn trực tiếp bịt miệng cô lại, một giọng nói nam tính, trâm thấp vang lên: "Đừng hét, là anh"

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Ngọc Đào mềm nhữn người, trực tiếp dựa vào lông ngực anh, ngoái đầu nhìn lên, bắt gặp gương mặt mang đầy ý vị sâu xa của người đàn ông ấy.

Bên ngoài vẫn có người, người đàn ông này lại lẻn vào phòng cô, kích thích quá đi mất!

Tim cô đập "bịch bịch", xoay người lại ôm ghì cổ anh, nhón chân, đặt một hôn lên môi anh.

Nụ hôn của cô vừa mãnh liệt vừa dồn dập, khiến Lục Vân Dương không kịp trở tay, lưỡi cô quấn quanh lưỡi anh.

Anh nhắm mắt lại theo bản năng, ôm ghì lấy cô, hôn tới tấp.

Lúc này, anh cũng ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ cơ thể cô.

Lục Vân Dương vội đẩy cô ra, thở hổn hển.

Anh điều hòa lại nhịp thở của mình, nhìn xuống, hỏi: "Em uống rượu à?”