Cô ta vội bước lên trước cười nói với cô gái: "Bộ váy này này chúng tôi bán chạy lắm, những cô gái sắp kết hôn đều thích mua bộ này, thân hình của cô mặc lên chắc chắn cũng sẽ rất đẹp."
Mặc dù biết người ta khéo miệng chỉ vì muốn làm cho mình mua hàng, nhưng nhắc đến chuyện kết hôn trong lòng Ngọc Đào cũng xốn xang, cô khẽ nhếch lông mày, ngoái đầu nhìn Lục Vân Dương, chớp mắt hỏi: "Vậy em có nên mua không?”
"Mua!" Người đàn ông không chút do dự đáp lại: "Em mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp."
Ngọc Đào lườm anh một cái, vân vê cái váy trong tay: "Nhưng chúng ta cũng có phải sắp kết hôn đâu, mua nó làm gì?"
Lục Vân Dương nhìn cô, tuy ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nghiêm túc: "Mua nó rồi, chỉ cần em muốn thôi, anh thì lúc nào cũng được."
Ngọc Đào làm hồ ly tinh đã nghìn năm, trước nay chưa từng biết e thẹn là gì, bây giờ làm người được người ta nói như thế với mình trước đám đông, trong lòng thế mà lại có chút ngượng ngùng.
Cô hừ một tiếng, ngại ngùng liếc anh: "Em đâu có nói là muốn lấy anh."
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Vân Dương nhìn thẳng vào cô, bỗng chốc bật cười, sau đó anh khom lưng nghiêng đầu ghé sát bên tai cô nói: "Anh đã sờ em rồi, em không lấy anh thì lấy ai?"
Lời cợt nhả này đến quá bất ngờ làm cho Ngọc Đào bị sặc, cô khẽ ho một tiếng, vội vàng đem đồ trong tay trả lại cho người bán hàng: "Vậy đổi cho tôi cỡ nhỏ nhất đi"
Người bán hàng chẳng thèm quan tâm đôi vợ chồng son này cợt nhả thế nào, vội đổi cho cô cỡ nhỏ nhất, nhưng mà cơ thể Ngọc Đào dạo gần đây thay đổi quá nhanh, ngực đầy đặn còn eo thì lại nhỏ, bộ đồ màu đỏ này không phải là eo rộng quá thì là ngực chật quá, hoàn toàn không có cỡ nào vừa với cô.
Ngọc Đào cũng không để bụng, nghĩ nếu như kết hôn thật thì đến lúc đó đặt may là xong, cuối cùng cô chỉ chọn một cái váy màu quả hạnh và vàng tơ rồi rời khỏi tiệm bách hóa.
Hai người đi vào quán cơm huyện ăn một bữa sau đó lên xe lúc bốn giờ, lúc về đến xã đã gần sáu giờ, xe buýt về thôn đã đi mất từ lâu.
Nhìn đường phố mới sáng sớm còn đông đúc giờ đây lại vắng tanh, Ngọc Đào quay đầu lại, khẽ níu góc góc người đàn ông hỏi: "Làm sao bây giờ, trời sắp tối rồi, em không về được nữa"
Lục Vân Dương nhìn cô, vừa định lên tiếng, đôi mắt long lanh của cô gái khẽ chớp rồi nhẹ nhàng nói: "Hay là, tối nay em ngủ lại ký túc xá của anh nhé."
Yêu cầu này quá mức đáng sợ, làm người đàn ông bị dọa hết hồn, anh trở tay nắm lấy tay cô, cắn răng nói từng chữ: "Đừng lo, lát nữa anh sẽ đưa em về."
"Nhưng mà em mệt lắm, em không muốn đi nữa." Ngọc Đào mím môi, không muốn đi nữa.
"Không sao, anh có xe đạp." Lục Vân Dương trầm giọng: "Chắc chắn sẽ đưa em về đến nhà trước khi trời tối."
Ngọc Đào thấy anh nghiêm mặt, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng liền biết chuyện này không thành rồi, có điều cô cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cũng đã sớm nghĩ đến kết cục sẽ như thế này rồi.
"Biết rồilI!"
Lục Vân Dương thấy cô chịu thỏa hiệp cũng không nói thêm gì nữa, sau đó anh đưa cô về bệnh viện lấy xe đạp, hai người nhanh chóng trở vê nhà.
Ánh tà dương buông xuống đẳng tây, phía chân trời ráng chiều rực rỡ như đang miêu tả cái nóng gay gắt giữa hè.
Cô gái ngồi sau xe đạp, duỗi đôi tay mảnh khảnh nắm chặt vạt áo người đàn ông, đón lấy hương thơm tươi mát của hoa cỏ và hơi nóng của gió thổi tới, còn có cả mùi xà phòng nhè nhẹ trên người anh.
Xe đạp chạy bon bon trên đường, Ngọc Đào ngẩng đầu, người đàn ông hơi cúi người về phía trước, chiếc áo sơ mi vừa người theo động tác của anh để lộ ra thân hình với bờ vai rộng và vòng eo săn chắc của anh.
Từng đường nét rõ ràng hoàn mỹ, khiến cho cô suy nghĩ vẩn vơ mãi không thôi.