Bị anh ấy nhắc một cái như vậy, tim của Lục Vân Dương đột nhiên đập mạnh một cái, ánh mắt vô tình nhìn qua phía bên cạnh.
Cô gái đứng ngay bên đó, khuôn mặt tươi tắn, đôi chân cô thon thả nuột nà, thân hình yểu điệu, khiến người khác nhìn không rời mắt.
Không biết vì sao mà, trong đầu anh đột nhiên lại tưởng tượng ra dáng vẻ hớp hồn của cô khi mặc bộ áo cưới đỏ rực, ngồi trên giường ngủ lúc kết hôn để đợi anh.
Anh ngơ người trong giây lát, anh từ từ bình tĩnh lại, châm chậm nói: "Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể"
Ngô Lượng Vũ vỗ nhẹ vào vai của anh: "Vậy anh phải cố gắng lên đó, trong mấy đứa bạn chúng ta chỉ còn có mình anh là chưa thôi đó."
Cổ họng của Lục Vân Dương bỗng khô khan, giọng khàn lại, sau đó dẫn theo Ngọc Đào rời khỏi phòng tiếp khách.
Ý nghĩ lúc nãy một khi đã nảy sinh trong đầu, anh giờ đây có cố thế nào cũng không thể gạt bỏ nó được nữa.
Sau khi xuống lầu, anh nhìn Ngọc Đào, như là vừa quyết định xong một việc gì đó rất quan trọng vậy, từ từ nói: "Hai ngày trước đi làm anh nghe Lâm Lệ Phương nói trung tâm bách hoá vừa về rất nhiều đồ mới rất đẹp, em có muốn đi xem thử không?”
Phụ nữ từ khi sinh ra đã không thể nào cưỡng lại mỹ phẩm và quân áo, vừa nghe anh nói vậy, Ngọc Đào hiển nhiên không có lý do gì để từ chối cả: "Phiếu vải lần trước anh tặng em vẫn còn chưa dùng hết đây này, đương nhiên là phải đi chứ.
Nhìn thấy tròng mắt của cô mang nét mừng rỡ, khoé môi của Lục Vân Dương theo vậy mà nhếch lên một cái, sau đó đưa tay ra từ từ nắm lấy tay của cô: "Nếu như không đủ, chỗ anh vẫn còn."
Những ngón tay mềm mại lấp đầy lòng bàn tay của anh, một cảm giác mềm dịu cứ vậy mà lan ra, anh ta ngay lập tức nắm chặt tay của cô.
Xung quanh nhà máy khá là vắng vẻ, hai người nắm tay nhau một hồi lâu, sau khi đi đến đường lớn thì người ngày càng đông, người đàn ông mới bắt đầu buông tay cô ra.
Ngọc Đào một lòng chìm đắm trong đống đồ mới, hoàn toàn không hề để ý đến những cử chỉ nhỏ của người đàn ông, hai người họ rất nhanh đã đến trung tâm bách hoá.
Trung tâm bách hoá này tổng cộng có ba tầng lầu, lâu một là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, lầu hai là đồ điện gia dụng và một số loại đồ đại khái như là xà phòng, lầu ba mới là quần áo và những món đồ dùng gia đình.
Hai người liền trực tiếp lên thẳng lầu ba, Ngọc Đào dạo hết một vòng xong, sản phẩm dưỡng da thật sự là quá ít, trừ những món này, các loại nước hoa gì đó và đồ dùng giặt rửa thì nhiều hơn được một chút, nhưng những món này đều không phải là cái mình muốn mua, sau đó, cô chạy thẳng đến nơi bán quần áo.
Đúng như những gì Lục Vân Dương nói vừa nãy, quần áo trong này quả thật là nhiều vô cùng!
Sau khi cơ thể có sự thay đổi đến nay, những bộ đồ có thể mặc thật sự là quá ít rồi, cho dù là lần trước sau khi đã mua một mớ vải về, thì những bộ đồ của Ngọc Đào cũng quả thật ít đến đáng thương, bây giờ nhìn thấy những bộ bồ ở đây, đôi mắt cô như sáng rực lên, lập tức chọn bộ này chọn bộ kia kêu nhân viên bán hàng đem ra cho cô.
Nơi đây không cho thử quần áo, nhưng lấy quần áo lên ướm thử so với cơ thể một chút cũng rất là tiện.
Trong tay Ngọc Đào cầm lấy một chiếc đầm dài ngắn tay, ướm lên phía trước xem thử, nhìn vào người đàn ông, cười tít mắt hỏi rằng: "Cái này anh thấy thế nào?”
Lục Vân Dương tỏ vẻ suy nghĩ, nhìn lên nhìn xuống xem giúp cô.
Chiếc đâm màu xanh dương nhạt, dài đến qua gối, chỉ có là tay áo thật sự quá ngắn khiến cho cái vai đều lộ cả ra ngoài, còn cổ áo cũng may đặc biệt to, nếu như cô mặc lên, không được.
"Bình thường." Anh nói với giọng hời hợt, đánh giá chiếc đầm này không cao.