"Một mình em cũng được, tay có bị đau khi quấy thuốc cũng không có liên quan gì tới anh..."
"Cứ nghĩ rằng bây giờ anh xem giúp một chút thì tốt rồi, anh về..."
"Anh vào!" Thần thái cô hờn dỗi lại ủy khuất, lúc quở trách khiến Lục Vân Dương nhịn không được đã đáp ứng: “Anh sẽ vào."
Ngọc Đào khế ngước mắt lên, một chút mất mát trong con ngươi vừa rồi chậm rãi thu lại, cười khanh khách tránh người ra: "Động tác của anh nhẹ một chút, đừng để mẹ em nghe thấy."
Cửa sổ cũng không cao, Lục Vân Dương đưa tay đặt ở cửa sổ, hơi dùng sức nhảy lên, cả người đã vào theo.
Thân thể anh nhẹ nhàng, lại từ cửa sổ nhảy xuống.
Chờ anh vừa mới đứng xong, cô gái trực tiếp nhào về phía anh.
Anh thoáng cái đã bắt được, lực chạm bất ngờ xông đến làm chân anh loạng choạng, hai người đồng thời lui đến cửa sổ, còn chưa kịp phản ứng, môi cô gái đã hôn lên.
Cô mềm mại trong lòng, nụ hôn của cô rất nóng bỏng, hôn một hồi, Lục Vân Dương cũng có chút chống đỡ không nổi, lại tưởng tượng đến hiện tại vẫn đang vụng trộm, lý trí thoáng cái đã vọt lên.
Anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhịp tim đập kịch liệt, giọng nói đè ép đến nỗi mình sắp không nghe thấy: "Không phải nói tay mỏi sao, đưa cho anh xem."
Đột nhiên bị đẩy ra, Ngọc Đào trong lòng cực kỳ buồn bực, chỉ tức giận hừ hừ nói: "Tay em không đau."
Nói xong, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, tiến lại gân khẽ nói: "Em chỉ muốn ôm anh hôn anh...
Giọng nói làm nũng của cô, nhẹ nhàng, giống như tiếng chuông lay động câu hồn.
Khuôn mặt trắng nõn kia nhiễm một chút ửng hồng, cánh môi màu hồng lúc này dính nước trơn bóng, tựa như mật đào lột da, ôm người muốn cắn một cái.
Lý trí Lục Vân Dương thiếu chút nữa sụp đổ, cố nén để cho mình trấn định, kéo tay cô gái xuống: "Anh thấy tay em rất đau, vừa rồi em cũng nói, đau sắp chết rồi còn gì."
Hai tay Ngọc Đào bị người đàn ông đè lại, bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, một hồi lâu sau anh cũng không buông ra, cô tức giận, chỉ biết hét lên: "Vâng, đau chết rồi, anh mau giúp em ấn ấn đi."
Vẻ mặt kia tuy rằng bất mãn, nhưng nhìn cũng đứng đắn hơn một chút, Lục Vân Dương hít một hơi thật sâu, đáp một tiếng: "Được."
Nhưng anh mới ấn hai cái, cô gái lại cười tửm tỉm nói: "Không phải cổ tay, anh ấn lên trên một chút..."
Lục Vân Dương sửng sốt, liếc mắt nhìn cánh tay như bạch ngọc của cô, ánh mắt lại nhìn lên trên, tất cả đều là dáng người ngạo nghễ của cô.
Ánh mắt anh khẽ chuyển, dời tầm mắt khỏi người cô, nửa ngày không dám di chuyển lên trên.
Thấy anh thờ ơ, Ngọc Đào đẩy tay về phía anh: "Là cánh tay mỏi, không phải cổ tay, anh ấn nhầm rồi, bác sĩ Lục."
Lục Vân Dương biết cô cố ý, nhưng hết lần này tới lân khác anh không có cách nào trách móc cô, chỉ nặng nề nhìn cô nói: "Đừng làm loạn, hiện tại là ban ngày..."
"Vậy không phải là ban ngày là được sao?" Nhìn thấy trên mặt anh một chút ửng đỏ, Ngọc Đào lại chậm rãi dựa vào trước mắt anh: "Vừa nãy em đảo bột thuốc, toàn bộ thân thể đều đau nhức, buổi tối anh đến giúp em được không?”
Nhắc tới buổi tối, giống như bị mê hoặc, Lục Vân Dương thoáng cái đã nghĩ đến giấc mộng kia...
Tình cảnh kia lúc này qua bóng dáng cô gái được nổi bật lên, quá mức chân thật.
Sự bồn chồn bị đánh thức, hơi thở anh nặng nề, cắn chặt răng: "Bây giờ anh có thể giúp em nghiền bột thuốc!"
Nói xong, lập tức buông tay cô gái ra, hai ba bước đã đi tới trước mặt bàn ngồi xuống, cầm lấy cây thuốc trong bình thuốc bắt đầu quấy đảo.
Nhìn cánh tay anh chuyển động, giống như là phát tiết, thanh âm khuấy đảo thoáng cái đã truyền ra.
Hiện tại người đàn ông mới vừa tới, Ngọc Đào cũng không muốn để cho người bên ngoài nghe được động tĩnh gì, chỉ bước nhanh lên, thoáng cái đè cánh tay anh lại, đầu ngón tay ở trên môi nhắc nhở "Suyt".
"Đừng làm lớn tiếng như vậy!"