Tất cả tiền nằm rải rác một đống, cô đếm mấy đồng, tổng cộng có một trăm tám mươi sáu đồng năm mao bảy phân tiền, số tiền này là do mẹ Lâm để lại cho con gái.
Lúc trước sau khi Nhà họ Lâm xảy ra chuyện, cậu cả Đường liền chạy tới nhà em gái, giúp Lâm Vãn Thanh thu dọn đồ đạc trong nhà.
Ngoại trừ số tiền này, nhà họ Lâm còn có một sổ tiết kiệm nhỏ, một đôi vòng ngọc phỉ thúy, trên sổ tiết kiệm có một ngàn đồng, cộng thêm ba trăm đồng tiền mặt trong tay, số tiền này là tiền tiết kiệm nhiều năm của cha mẹ Lâm Vãn Thanh.
Lúc trước cha Lâm làm giáo viên trong trường học, còn mẹ Lâm làm công nhân trong xưởng dệt, tiền lương của hai vợ chồng không hề ít, cuộc sống trong nhà cũng không cần trang trải gì nhiều, tiền tích góp cũng nhiều hơn một chút.
Về phần đôi vòng tay phỉ thúy cực tốt kia là của hồi môn của bà cố Lâm Vãn Thanh. Lão Đường cố ý để lại cho con gái của mình.
Con gái phần lớn đều thích trang sức, Lâm Vãn Thanh cũng không ngoại lệ, đối với đôi vòng ngọc phỉ thúy mà tổ tiên lưu lại, nguyên chủ cũng rất thích, thỉnh thoảng lại lấy ra rồi lén mang theo một chút, sau đó lại giấu một phen, chung quy là vô cùng trân quý nó.
Lúc trước khi chuẩn bị khởi hành đến nhà họ Đường, nguyên chủ đã quyết định phòng hờ, đem sổ tiết kiệm và vòng tay phỉ thúy đều giấu ở trong căn phòng nhỏ mà cha mẹ quá cố đã để lại, chính mình thì mang theo ba trăm đồng còn có cả những phiếu lương thực và những loại phiếu khác.
Hiện tại xem ra, nguyên chủ còn không có ngốc đến mức không mang theo gì, nhà họ Đường có hai mẹ con tham lam thành tính, không ai khác đó chính là Vương Xuân Hoa và Đường Thu Đào, kho tiền nhỏ của cô sớm muộn gì cũng không giữ lâu được.
Chỗ ở của Lâm Vãn Thanh ở nhà họ Đường không hề miễn phí, một cô gái như cô muốn ăn uống ở nhà họ Đường, ở tại nhà họ Đường, thời gian dài thì chi phí cộng lại cũng không ít.
Tuy nói lão Đường là ông ngoại ruột của cô, cậu cả Đường là đại đội trưởng trong thôn, nhưng nhà họ Đường là một đại gia đình, dựa vào tiền lương của cậu cả Đường, còn có công việc trong nhà kiếm được để nuôi một đại gia đình, còn phải cho Đường Thu Đào tiền đi học tiêu xài, trong cuộc sống sinh hoạt cũng tiêu tốn không ít.
Một tháng Lâm Vãn Thanh giao cho nhà họ Đường mười đồng làm chi phí sinh hoạt, số tiền còn lại dưới sự lừa gạt của Đường Thu Đào, đi dạo một vòng quanh huyện thành, mua hết cái này đến cái khác, trong đó phần lớn đồ mua đều đến tay Đường Thu Đào, đợi đến lượt cô thì chỉ còn lại số tiền thừa.
Lòng dạ nguyên chủ rất mềm lòng, còn cô khi xuyên qua đời này, Đường Thu Đào muốn lừa gạt cô cũng là chuyện không có khả năng, không chỉ không lừa gạt được cô, cô còn muốn đào tiền ngược lại từ trong tay Đường Thu Đào!
Sắc mặt Lâm Vãn Thanh hơi lạnh lùng, chớp chớp đôi mắt hạnh trong suốt, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt già nua của Vương Xuân Hoa vào buổi tối, cô không nhịn được cười, cô vừa cười cả người liền rung lên.
Không có biện pháp nào khác, chỉ cần nghĩ đến Vương Xuân Hoa đang bực bội, tâm tình của cô liền không tự chủ được mà tốt hẳn lên.
Ai nha, không ngờ lại có thể vui đến như vậy. Cô trải giường chiếu chuẩn bị ngủ, ngày mai là cuối tuần, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Đường Thu Đào lại muốn tới tìm cô để đi huyện thành mua đồ, ngày mai còn có một vở kịch lớn phải diễn.
Lâm Vãn Thanh trải chăn bông xong, tắt đèn, đêm nay cô nhất định sẽ ngủ ngon.
Mưa cả một đêm dài, lúc rạng sáng mới dần dần nhỏ xuống, bên ngoài trời âm u trầm thấp, mưa tí tách tí tách rơi từng hạt nhỏ.
Mợ Đường đội nón xách giỏ rau đến sân hái đậu, muốn nấu điểm tâm bằng chút canh mì nóng cho cả gia đình ăn.
Thời gian này trời thường xuyên đổ mưa, rau củ trong vườn rau nhà họ Đường đều già nua, nhất là đậu đũa treo trên hàng rào, quả nào quả nấy đều nặng trịch, có nhiều quả bị gió vùi dập còn lún vào trong bùn đất.