Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 43




Nghe chú Cố nói vậy, Cố Tiểu Nhị đành nghe lời buông cái d.a.o trong tay xuống, Lâm Vãn Thanh cũng dừng công việc lại, về phòng bưng ba cốc chè đậu xanh ra, vừa ngọt vừa có thể giải nhiệt, hai anh em Cố Trạch uống một hơi hết mấy cốc liền.

Cố Hoài An cúi đầu uống mấy ngụm, đầu lưỡi nếm được vị ngọt, ngừng một lát rồi uống cạn nước chỉ để dư lại chè đậu xanh.

Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, cười khanh khách nhìn Cố Hoài An, thầm nghĩ hóa ra anh ấy không thích ngọt.

Quả nhiên chờ đến bữa trưa, nhìn thấy trên bàn bày ra món cá chua ngọt thơm ngon ngào ngạt kia, lông mày Cố

Hoài An khẽ giật một cái.

“Uống canh cá đi” Lâm Vãn Thanh mời mọi người ăn canh.

“Oa” Cố Tiểu Nhị bưng bát lên húp thử một ngụm, giơ ngón cái lên: “Chua chua ngọt ngọt, tay nghề của thím giỏi quá đi”

“Ngon quá” Cố Trạch cũng nhấp miệng khen ngợi.

“Ngon thì ăn nhiều vào nhé”

Lâm Vãn Thanh cười tủm tỉm múc một bát canh cá lớn, bỏ thêm thịt cá vào rồi đặt ở trước mặt Cố Hoài An, nhiệt tình nói: “Phó đoàn trưởng Cố vất vả rồi, ăn nhiều vào nhé” Cố Hoài An: “..”

Trong nhà có ba đứa nhóc còn có Cố Hoài An có sức ăn lớn, không chỉ có nồi cá chua ngọt bị ăn sạch, mà đến cơm cũng hết rất nhanh. Ăn xong,Cố Hoài An ra sân giặt áo sơ mi. Nhìn người nào đó mặc áo lên thì gầy, mà cởi áo ra thì có thịt, ăn nhiềunhư thế mà dáng người vẫn hoàn hảo không bị béo phì, Lâm Vãn Thanh cảm thấy hơi ê răng, tên này lớn lên kiểu gì thế, ăn đến thế rồi mà vẫn không bị mập.

Ăn xong bữa trưa, cả nhà vẫn đi nghỉ ngơi như thường lệ. Đến hai giờ chiều, Cố Hoài An đi ra ngoài đúng giờ, hai mẫu ruộng của gia đình đều trồng ngô, bây giờ là mùa mưa, cỏ dại ở hai bên bờ ruộng mọc lên rất nhanh, nếu không ra nhổ hết cỏ lên, chất dinh dưỡng của ngô sẽ bị cỏ hút hết.

Lâm Vãn Thanh rót nước sôi ra để nguội, thái dưa chuột với củ cải, lấy một ít cơm còn dư nặn thành món cơm nắm để ăn tạm.

Ba đứa trẻ đã ăn ngủ no nê, Tiểu Cố An tràn đầy sức sống, cậu bé cũng muốn theo ra cửa. Lâm Vãn Thanh không để cu cậu làm loạn, Cố Hoài An nhìn sắc trời bên ngoài một lát, hơi âm u nên sợ là buổi tối sẽ có mưa. Một nhà năm người cùng nhau ra ngoài. Cảnh sắc dưới chân núi tuyệt đẹp, chuồn chuồn bay lướt qua mặt nước, những loài hoa dại không biết tên phủ kín núi đồi, đủ loại hoa thi nhau khoe sắc khiến cảnh sắc càng thêm mỹ lệ.

“Thím, hoa, hoa”

Tiểu Cố An nhìn những bông hoa nhỏ mọc khắp đồi, thò người ra muốn hái hoa.

Lâm Vãn Thanh tiện tay hái mấy ngọn cỏ đuôi chó, đan thành một chú thỏ đưa cho bé con.

“Thỏ con nè”

Cu cậu nắm chặt “con thỏ” toét miệng cười lộ ra cái răng trắng nhỏ xíu. “Thím ơi, thím biết đan con hổ không ạ?” Cố Tiểu Nhị nhìn con thỏ con trong em trai mình, chớp chớp mắt mở miệng hỏi.

“Con hổ à, Tiểu Trạch thì sao?”

Cố Trạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Thím, con muốn hình con chó”

Lâm Vãn Thanh đan cỏ thành hình con hổ và con ch.ó con rồi đưa cho hai anh em, còn hứa là lúc về nhà sẽ làm cho mỗi đứa một cái chong chóng nữa. Cố Hoài An nhìn thấy nụ cười ngây ngô của ba đứa nhóc, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không ngờ là “đồng chí Lâm” lại là người đa tài đa nghệ như vậy”

Lâm Vãn Thanh khiêm tốn buông tay: “Đâu có đâu, nếu đồng chí Cố cũng thích, thì chỉ cần kêu một tiếng “thím” thôi, tôi cũng sẽ làm cho anh một cái chong chóng mà”

Cố Hoài An: ””

“Phụt. Cố Tiểu Nhị không nhịn được, che bụng nhỏ cười ha ha.

“Ha ha, vậy là chú chỉ lớn bằng bọn con thôi”

“Đúng đó” Hai mắt Cố Trạch cũng ngập tràn ý cười.

“Bằng tuổi, chú, hai tuổi” Tiểu Cố An cười toe toét lộ ra hai cái răng trắng nhỏ, bị bộ dùng cái tay nhỏ ví von.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Hoài An lập tức tối sầm lại: “..”

Trong một ruộng ngô dưới chân núi, Vương Mỹ Quyên đang làm việc nóng tới mức chảy hết cả mồ hôi.

Răng cưa trên lá ngô cứa vào cánh tay bà ta đau đớn, trong lòng thì nghẹn một cục tức, nhớ tới bộ dạng ông chồng của bà ta sáng sớm đã bảo bà ta xuống ruộng cùng, mặt không ra mặt, mũi không ra mũi là lại tức mà không nói ra được.