Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 31




Nghĩ đến buổi tối có thể ngủ trên giường lớn ấm áp, Lâm Vãn Thanh vui vẻ xua xua tay, tỏ vẻ không cần phiền phức như vậy.

Cố Hoài An cũng không nhiều lời, nhìn người phụ nữ vui vẻ ôm Tiểu Cố An đang ngủ say trở về phòng, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên người biến mất, anh nhắm mắt lại, xoay người trở về phòng.

Giường của căn phòng phía nam được xếp chồng lên nhau rất gọn gàng, bàn ghế lau dọn sạch sẽ.

Trên chăn bông màu xanh lá cây có hơi mùi không khí ngoài trời, Lâm Vãn Thanh phỏng đoán hẳn là cảnh vệ Tiểu Trương hoặc chị dâu Lâm cách vách đã giúp phơi nắng.

Giường mềm mại lại còn thoải mái, Lâm Vãn Thanh sắp xếp chỗ cho Tiểu Cố An, cầm khăn bông và xà phòng đi tắm nước nóng, đặt áo lót vào trong chậu rồi đặt ở nơi không dễ thấy, nghĩ sáng mai dậy sẽ rửa sạch sau.

Ai ngờ rằng cô ngủ say một đêm, ngày hôm sau đột nhiên lại không thấy chậu rửa mặt đâu nữa.

Để giặt xong sớm đống quần áo bẩn, Lâm Vãn Thanh đã cố ý dậy sớm.

Nhà họ Cố không nuôi gà, cô liền điều chỉnh đồng hồ, nghe gà trống nhà chị Trương cách vách báo để biết giờ giấc.

Gà trống nhà chị Trương rất tận tụy, đúng 5 giờ sáng, nó sẽ đứng trên tường hàng rào mà kêu lên.

Tiếng quân hiệu cũng vang lên, Lâm Vãn Thanh mê man trừng mắt từ trên giường đứng dậy, ba đứa nhỏ trong nhà vẫn còn ngủ say mê, Cố Hoài An đã sớm ăn mặc chỉnh tề, mang theo mũ quân đội đi tập thể dục buổi sáng.

“Chào buổi sáng.” Lâm Vãn Thanh chào hỏi Cố Hoài An.

“Chào buổi sáng.”

Cố Hoài An vẫn ít nói như trước, vén chăn cho ba đứa con trong nhà, nói mấy câu với Lâm Vãn Thanh, nói mình đi đến khu bộ đội ăn điểm tâm, nước nóng trong nhà đã được nấu xong, đặt ở ngay trên bếp, làm điểm tâm cũng không cần đun nước, thịt ngày hôm qua còn lại một ít, muốn ăn thì ăn, Lâm Vãn Thanh gật đầu như gà con, anh khẽ nhếch môi rồi liền ra ngoài đi quân doanh.

Giờ phút này sắc trời vẫn còn chưa sáng, các sĩ quan trong khu nhà đều đã chuẩn bị ra cửa.

Lâm Vãn Thanh còn mơ mơ màng màng cầm bàn chải đánh răng đi đến bên cạnh thùng nước, đánh răng rửa mặt bôi kem ngọc trai, đợi đến khi tinh thần cô sảng khoái trở lại thì chuẩn bị quét dọn vệ sinh.

Lúc giặt quần áo mới ngạc nhiên phát hiện trong nhà đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, sân đã quét sạch, bát đũa rửa sạch để ráo nước, sắp xếp gọn gàng trong bồn rửa chén, bàn ghế trong nhà đã lau sạch, nước trong bể đã đầy, ngay cả củi trước bếp nhỏ cũng chất đống chỉnh tề, hơn nữa quần áo cô để trong chậu nước cũng không thấy đâu.

Lâm Vãn Thanh: “???”

Chẳng lẽ là cô nương nào đó hoá thân tới dọn dẹp sao?

Cô dạo một vòng quanh sân, phát hiện trên dây phơi đồ trong viện đã chất đầy một hàng quần áo, đồ lót nhỏ của cô cũng đang nằm chình ình trên dây phơi, lúc này cô mới đỏ bừng mặt, trong nhà không phải là có một cô nương nào tới, mà là có một anh thanh niên chăm chỉ làm việc nhà.

Anh trai hiền lành lại còn có năng lực, khiến cho Lâm Vãn Thanh xúc động không thôi.

Trên dưới hai đời, cô đều là một cô gái cùng tồn tại song song với lý trí, tuy rằng kiếp trước cô lớn lên ở cô nhi viện, nhưng có viện trưởng và phó viện trưởng quan tâm, cô cũng là được lớn lên trong tình yêu.

Trước khi đi, viện trưởng còn kéo tay cô lại, khuyên bảo cô rằng ngày hạnh phúc cho tới bây giờ đều là do con người sáng tạo ra, chỉ cần có một trái tim hướng tới điều tốt, ngày lành sẽ luôn tìm đến.

Gà trống nhà chị Trương cách vách lại kêu lên, ánh nắng ban mai chói loá, xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên đầu giường, ánh mặt trời đập vào mặt, Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị nằm trên giường gỗ dần dần mở mắt ra.

Hai anh em không phải bị ánh mặt trời ở đầu giường đánh thức, mà là bị mùi hương toả ra đầy phòng làm cho thức tỉnh.