Cha Cố vẫn còn buồn bực, không phải bà không biết sao, ông có thể ăn cái gì nữa chứ, ăn bát mì sợi với Tiểu Thường thôi.
Tiểu Thường là cảnh vệ của nhà họ Cố, từ khi mẹ Cố tới quân khu, bảo mẫu của gia đình cũng xin nghỉ phép để về nhà chăm sóc con dâu.
Người bảo mẫu này làm trong nhà được mấy chục năm, cũng coi như một thành viên trong gia đình.
Cha Cố không muốn thuê một bảo mẫu khác, hàng ngày ở nhà ăn cơm, không ăn ở căn tin với Tiểu Thường thì sẽ ở nhà ăn một mình.
“Ồ, ông ăn mì sợi à?”
Ở đầu dây điện thoại bên này, giọng mẹ Cố kéo dài đầy ẩn ý.
Cha Cố càng thêm buồn bực, bà đang có ý gì đấy.
Nhưng mà ông mặc kệ, nhanh được nói chuyện với cháu trai và cháu gái yêu quý mới là chuyện quan trọng.
Đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cha Cố mỗi ngày.
Vì thế nên ông nói với mẹ Cố: “Anh em Tiểu Trạch đâu rồi?”
“Đi ngủ rồi, ngày mai mấy đứa còn phải đi học.
Thì ra là vậy, cha Cố dừng lại, xong lại hỏi: “Đoàn Đoàn, Viên Viên đâu?”
Bảo bối của ông đâu?
“Đây chứ đâu”
Mẹ Cố cười, để điện thoại trước cái mặt nhỏ của Viên Viên, Viên Viên biết đây là điện thoại, người ở đầu dây bên kia là ông nội luôn gửi quà cho bé, đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp với lấy điện thoại, ngọt ngào nói: “Ông nội, nhớ!” “À, cháu gái ngoan, ông cũng nhớ cháu lắm, Viên Viên à, hôm nay cháu ăn gì vậy?” Cha Cố nghe thấy giọng sữa của cô cháu gái, lập tức cười tươi như hoa.
“Thịt!” Viên Viên vỗ vào cái miệng nhỏ nhắn. Đoàn Đoàn nói thêm một câu: “Rất nhiều thịt dê!”
Hóa ra là thịt dê, ăn ngon thật đấy.
Cha Cố nghĩ thầm, sau đó nói chuyện điện thoại tiếp với Đoàn Đoàn và Viên Viên: “Ăn thịt dê ngon đó, hôm nay ông nội ăn mì cũng rất ngon.
Mẹ Cố vừa nghe thấy thế thì bĩu môi, ngon cái con khỉ ấy, toàn nước canh không chẳng có mấy thịt thì có gì mà ngon chứ.
Thế là mẹ Cố bắt đầu kể cho cha Cố nghe, buổi tối hôm nay bà được ăn bánh bao nhân thịt dê, một miếng thịt dê to và còn có súp thịt dê rất thơm, bà còn nói nếu cha Cố có ở đây thì tốt quá, ông cũng sẽ được ăn súp dê ngon.
“Tiếc thật, ai bảo ông không ở đây, là số rồi, đừng có để bụng đấy, ông cố đợi thêm một chút. Đợi mấy năm nữa con dâu mang Đoàn Đoàn và Viên Viên về, lúc đó ông sẽ được ăn bánh bao nhân thịt dê cho chính tay Thanh Thanh làm. Lão Cố, phải có lòng tin đấy” Mẹ Cố tủm tỉm cười rồi cúp điện thoại.
Cha Cố: “”
Vợ già à, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng tôi nghi ngờ bà đang ra vẻ đấy!
Hầy, ông còn không hiểu người vợ già của mình sao, bà đúng là làm màu.
Kể từ khi cha Cố nhận được cuộc gọi kia của mẹ Cố, ông luôn nghĩ đến việc được ăn bánh bao nhân thịt dê của nhà con trai mình.
Sau khi bảo mẫu của gia đình trở lại, cha Cố cũng bảo làm bánh bao hấp nhân thịt dê mấy lần, ông ăn được mấy miếng thì bỏ xuống, nói gì thì nói, ngon thì cũng có ngon, nhưng mà không giống hương vị thơm ngon như “món tiên” mà bà vợ già kể lại.
Ôi, đến bao giờ mới được ăn bánh bao hấp nhân thịt dê thơm ngon nhà con trai đây.
Lần tiếp theo mẹ Cố gọi điện về nhà, cha Cố đắn đo hỏi: “Vợ à, Tết năm nay, già trẻ có cùng về nhà ăn Tết không?”
Ở bên này, mẹ Cố đang bận thay tã cho Đoàn Đoàn vì cậu nhóc tự nhiên lại đi đại tiện, bà rửa m.ô.n.g cho nhóc rồi
vội vã cúp điện thoại, trước khi cúp chỉ thuận miệng nói một câu: “Nếu năm nay mưa tuyết không lớn thì tôi sẽ trở về”
Ở quân khu bên này, mùa đông thường xuyên có tuyết rơi dày đặc, thậm chí còn có cả bão tuyết, chính vì thế các chuyến tàu hỏa cũng thường bị dừng lại vài ngày.
Nếu tuyết rơi nhiều vào đúng dịp Tết Nguyên Đán vậy thì việc về quê sẽ rất khó khăn.