Không được, không nên quá nuông chiều trẻ con, đặc biệt là bé gái được cưng chiều quá thì lớn lên sẽ không có phép tắc, không coi ai ra gì, sau này sẽ làm Viên Viên khổ.
Viên Viên ở nhà được coi như bảo bối, nhưng sau này khi đi học, đi ra xã hội, ở trường học, xã hội sẽ không có ai chiều chuộng con bé như bảo bối.
Người không thích nghi được với hoàn cảnh thì sẽ bị xã hội đào thải.
Chọn lọc là quy luật của tự nhiên, người thích ứng được sẽ sống sót, những lời này không phải chỉ để nói chơi. Viên Viên thấy bà nội không giúp mình, liền đi tìm mấy người anh trai.
Mấy người anh cũng xót cho bé con, nhưng mà thím dù có bận vẫn ung dung cầm chổi lông gà đứng đó. Chổi lông gà của thím không đáng sợ, dù sao thím cũng thương bọn họ, sợ làm đau bọn chúng nên không xuống tay đánh được.
Nhưng mà sau lưng thím có chú, chú không quan tâm người ta là ai, chỉ cần phạm lỗi là sẽ bị chú đánh.
Vì không muốn m.ô.n.g mình biến thành m.ô.n.g khỉ, mấy anh em chỉ có thể miễn cưỡng giả vờ không nghe thấy. Không thấy ai tới giúp, Viên Viên đành phải tự cứu mình, lấy tay che lại cái m.ô.n.g nhỏ nói: “Mẹ, con không dám nữa”
“Hả? Sau này còn thế nữa không?” Lâm Vãn Thanh vẫn cau mặt.
“Không dám! Viên Viên ngoan!” Viên Viên cười lấy lòng mẹ.
“Mẹ xinh đẹp”
Qủy con này.
Lâm Vãn Thanh cười, xoa đầu bé Viên Viên, ừm lại nặng hơn rồi, vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ của Viên Viên, đặt cô bé lên trên thảm nói đi chơi với các anh đi.
Viên Viên gật đầu, bò nhanh về phía anh cả.
“Anh cả”
“Oi.”
Vẻ mày Cố Trạch hớn hở đón lấy em gái, chơi tiếp với Cố Tiểu Nhị, mấy đứa nhỏ và hai nhóc con.
Buổi tối, Đội trưởng Cố về nhà, Lâm Vãn Thanh có chuyện muốn nói với anh.
“Đội trưởng Cố, em nói chuyện một chút với anh được không?”
“Chuyện gì?” Người đàn ông ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ lên.
Lâm Vãn Thanh nhéo mặt anh: “Sau này đừng gọi em là Thanh Thanh nữa được không?”
Con gái suốt ngày học thói hư theo anh thôi.
Cô cứ tưởng Đội trưởng Cố sẽ ngay lập tức đồng ý với yêu cầu này.
Không ngờ, người đàn ông cụp mắt xuống, như một chú chó lớn vô tội, bực bội nói: “Tại sao?”
Bộ dạng đáng thương này như thể cô dâu nhỏ sắp bị cô nhẫn tâm phụ lòng vứt bỏ.
Lâm Vãn Thanh: “”
Không phải chỉ không cho gọi là Thanh Thanh thôi sao, việc gì mà phải trông khổ sở vậy chứ.
Ăn mặc thì chỉnh chu, mà bộ dạng sao giống chó vậy.
Đêm đó, người đàn ông đã dùng cái thắt lưng chó của mình để chứng minh, anh không chỉ giống chó, anh còn
thù rất dai.
Tết Thanh Minh thì phải ăn bánh Thanh Đoàn(), đây là phong tục ở quê mẹ Cố.
[Chú thích: () Bánh Thanh Đoàn: Bánh được làm từ gạo nếp thơm ngon, nước ép lúa mạch non tạo màu xanh cho vỏ, nhân đỗ đỏ, trứng muối, ruốc sạch hoặc sầu riêng. Mỗi loại một vị nổi bật, không thể lẫn vào đâu được.]
May mà ở chân núi có nhiều loại rau khúc.
Ngoài trời đã tạnh mưa, các chị dâu đều ra ngoài hái rau dại, Lâm Vãn Thanh đeo trên lưng một cái sọt tre, hái một sọt rau khúc lớn với chị dâu Trương và chị dâu Kim Hoa.
Về nhà nhặt rau rồi rửa sạch sẽ, thái rau nhỏ thật nhuyễn, cho thêm bột nếp xay nhỏ, vo thành từng viên nhỏ màu xanh, rồi cho vào nồi hấp chín, ăn vào có vị ngọt thơm, mang theo hương thơm thanh đạm.
Bọn trẻ đều rất thích ăn.
Chị dâu Trương không làm bánh Thanh Đoàn, chị ấy lấy rau khúc hấp cùng với bánh bột bắp.
Lâm Vãn Thanh bê một mâm bánh Thanh Đoàn sang, chị dâu Trương lại đưa một mâm bánh bột bắp có cho thêm táo đỏ.
Bữa tối không thể chỉ ăn bánh Thanh Đoàn.
Trong nhà vừa mới mua hai cân thịt dê, đến giờ nấu bữa tối, mẹ Cố trông mấy đứa nhỏ, Lâm Vãn Thanh thì xắn tay áo vào bếp.
Bữa tối có bánh bao hấp thịt dê, Lâm Vãn Thanh còn đặc biệt làm thêm nước sốt tỏi cho bọn trẻ chấm ăn cùng. Buổi tối, mẹ Cố gọi điện về Kinh Thị như thường lệ.
Cha Cố nghe điện thoại.
Mẹ Cố bế Viên Viên, cười nói: “Hôm nay ông ăn cái gì đấy?”