Cả nhà đang bận gói bánh chưng, Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đeo cặp trở về nhà.
Đúng lúc hai anh trai vừa bước vào cửa nhà, Lâm Vãn Thanh cũng mang một con cá trắm ra khỏi phòng bếp.
“Thím ơi, tối nay ăn cá ạ? Con muốn ăn cá nấu dưa chua”
Cố Tiểu Nhị mới vừa nhìn một cái thôi đã thấy ngay con cá trong tay thím, thế là chạy vọt đến đó.
“Được thôi” Lâm Vãn Thanh đáp một tiếng, rồi hỏi Cố Trạch: “Chú mua đến hai con cá lận, Tiểu Trạch muốn ăn món gì?”
Cố Trạch bỏ cặp xuống, đi rửa tay đến giúp đỡ mọi người: “Chỉ cần là đồ thím làm thì con đều thích ăn cả”
“Anh cả, anh biết ăn nói thế từ bao giờ vậy!?” Cố Tiểu Nhị chống nạnh.
Cố Trạch không thèm nhìn cậu nhóc. Lâm Vãn Thanh cười khẽ, quyết định làm canh cá viên, Tiểu Trạch thích uống canh cá viên nhất.
Chập tối Đội trưởng Cố mới trở về từ quân đội, anh vừa vào cửa đã thấy ngay hình ảnh vợ mình ở nhà bận trong bận ngoài, bọn nhỏ cũng rửa tay đến hỗ trợ, mẹ Cố thì chăm Tiểu Cố An và hai đứa bé nhỏ, gương mặt anh trở nên dịu dàng, xắn tay áo lên rửa tay rồi vào phòng bếp.
Có Đội trưởng Cố tham gia, Lâm Vãn Thanh nhẹ nhõm hơn không ít.
Trời gần tối, cá nấu dưa chua, thịt kho tàu, khoai tây hầm, cà tím kho và canh cá viên bốc khói đã được dọn lên bàn ăn.
Cả nhà ngồi xuống, mẹ Cố ôm Đoàn Đoàn, Cố Hoài An ôm con gái trong lòng, còn Lâm Vãn Thanh thì thoải mái ôm vai Tiểu Cố An, Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị cười hì hì ngồi bên cạnh.
“Được rồi, mọi người cũng mệt lắm rồi, bắt đầu ăn thôi” Mẹ Cố lên tiếng.
Cả nhà đã lâu không có bữa ăn nào phong phú như thế, vì vậy chỉ cần đưa đũa gắp một cái thôi là không thể dừng được.
Viên Viên ngoan ngoãn ngồi trong lồng n.g.ự.c của cha, đôi mắt hạnh tràn ngập nước nhìn vào các dĩa đồ ăn trên bàn, thèm đến độ chảy nước miếng.
Cô bé nhìn về phía đông, anh cả anh hai anh út đều đang ăn cá rất vui vẻ.
Rồi lại nhìn sang phía tây, bà nội đang ôm anh trai Đoàn Đoàn uống canh cá rất ngon miệng, mẹ cũng không nhìn cô bé mà chỉ lo cúi đầu ăn thôi.
Thế là cô bé lập tức sốt ruột a một tiếng, quơ quơ cái tay nhỏ bé về phía dĩa cá nấu dưa chua trên bàn rồi nói với cha: “An!”
Thật ra Đoàn Đoàn ở đằng kia cũng sốt ruột không kém, đừng tưởng bình thường trông cậu nhóc dễ tính mà nhầm, người ta cũng là đồ tham ăn đó chứ, sao có thể không cho đồ tham ăn này ăn đồ ăn được.
Vì thế, Đoàn Đoàn cũng kêu một tiếng theo em gái: “Ăn ăn!”
Hai đứa bé vừa mới nói xong, cả nhà đã kinh ngạc đến độ trừng to cả mắt.
Vừa rồi… Hai đứa bé này mới nói chuyện có đúng không?
Sự việc xảy ra đột ngột làm cả gia đình đều ngạc nhiên.
Viên Viên cứ tưởng người cha thân yêu sẽ cho bé ăn cá, nhưng không ngờ cái miệng nhỏ đã đợi được một lúc, cha vẫn không nhúc nhích, bé lại kêu lên: “Ăn!”
“Thit!”
Anh trai bên cạnh cũng cất giọng sữa nói.
Cả nhà đều nghe rõ hai giọng nói trong trẻo còn mang giọng sữa này.
“Ôi, bé ngoan biết nói rồi này! Giỏi quá!”
Mẹ Cố vui mừng khôn xiết, ba đứa lớn trong nhà cũng không nhịn được nỗi phấn khích, cơm cũng không thèm ăn, chạy đến chọc ghẹo bảo hai đứa bé gọi anh.
“Đoàn Đoàn, Viên Viên, gọi anh cả đi.
“Không đúng, gọi anh hai đi”
“Đúng thế, em trai”
Hai ông anh chắn ở phía trước, Tiểu Cố An vất vả lắm mới chen vào được, vội nói.
Mặt mày Cố Hoài An nhăn lại, anh cũng muốn hai đứa nhỏ gọi anh là cha.
Trong mắt hai đứa bé lúc này chỉ có thịt và thịt, không thèm để ý đến mấy ông anh, chỉ chảy nước dãi nhìn chằm chằm vào thịt cá để trên bàn.
“Hai con mèo nhỏ tham ăn”
Lâm Vãn Thanh không nhịn được mà bật cười, gắp một miếng cá mềm đút cho Viên Viên.
Nhóc con lập tức mở cái miệng nhỏ “A” một tiếng ăn luôn.
Mẹ Cố cũng đút cho Đoàn Đoàn một miếng thịt mềm, cả hai ăn rất ngon, ăn xong lại vội vàng há miệng, đợi được đút cho thêm miếng nữa.