“Đoàn Đoàn và Viên Viên của chúng ta đáng yêu hơn nhiều, vừa trắng lại vừa mềm”
“Cũng đúng lắm, vừa trắng vừa mềm, nuôi thêm mấy tháng nữa là có thể mang ra ngoài bán rồi”
Bà mẹ lính mới véo gương mặt đầy thịt của hai đứa bé.
Đoàn Đoàn ngây ngô phun bong bóng, dù có bị mẹ bắt nạt cũng không khóc, còn vui vẻ đá đá cái chân múp míp của mình.
Nhưng Viên Viên lại không tốt tính vậy, con bé lập tức mở miệng kêu, tuy rằng giọng mềm mại, nhưng nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt kia là biết ngay cô bé đang cáu kỉnh rồi.
“A a a! Oa!”
“Bé ngoan của bà nội không khóc nào, mẹ véo mặt làm Viên Viên của chúng ta không vui rồi kìa”
Mẹ Cố vừa nghe thấy giọng của cháu gái nhỏ đã lập tức đi ra ôm Viên Viên, đau lòng dỗ dành.
Chị dâu Trương cũng cầm cái trống bỏi bên cạnh lên dỗ.
Ba anh trai trong nhà cũng chạy ra, một đứa cầm con hổ bông, một đứa cầm búp bê, còn Tiểu Cố An đeo mặt nạ nhảy múa cho em gái xem nữa.
Cả nhà dỗ một lúc lâu, cô bé mới nín khóc.
Nín khóc rồi, con bé lại đòi mẹ thơm thơm ôm mình.
Không được ôm là lại mở miệng gào.
Cứ như một con chuột ấy, suốt ngày chít chít.
Vốn dĩ Lâm Vãn Thanh không muốn ôm, hai đứa bé trong nhà, anh trai Đoàn Đoàn có tính tình rất tốt, bởi vì bề ngoài mềm mại đáng yêu, trắng nõn xinh xắn, còn khuôn mặt nhỏ thì béo tròn cứ như kẹo bông gòn vậy, nên mọi người đều rất thích sờ tay nhỏ chân nhỏ của thằng bé.
Đoàn Đoàn siêu dễ tính, thấy ai cũng phun bong bóng rồi nở nụ cười đầy mùi sữa.
Làm các chị dâu lúc nào cũng kêu gào cục cưng.
Còn em gái Viên Viên thì là một cô nhóc yêu kiều tùy hứng, không biết là con bé giống tính ai mà trời sinh đã không muốn chịu thiệt rồi, một chút uất ức cũng không chịu được.
Nhưng người trong nhà đều cưng chiều con bé này, bà ngoại cưng, các anh trai cưng, còn phó đoàn trưởng Cố mặt lạnh thì khi đối mặt với bốn đứa con trai đều luôn lạnh như cục đá, nhưng với con bé này thì lại dịu dàng như gió mùa xuân ấy, hễ ôm vào lòng là không nỡ buông.
Cả nhà đều cưng chiều con bé, Lâm Vãn Thanh chỉ có thể giả vờ đen mặt, đối xử nghiêm khắc với con bé một chút.
Viên Viên thấy mẹ không lại ôm mình, thế là rồi bật khóc.
Con bé vừa khóc một cái thôi đã làm cả gia đình đau lòng c.h.ế.t mất.
“Thanh Thanh à, Viên Viên vẫn còn nhỏ mà” Đây là mẹ Cố đang đau lòng cho cháu gái.
“Chỉ là con nít mới hơn một tháng thôi mà, sao biết được gì chứ?” Chị dâu Trương cũng phụ họa theo.
“Thím ơi, em gái khóc kìa.
“Viên Viên, để anh ôm em nha” Cố Tiểu Nhị vươn móng vuốt ra.
Sau đó bị Cố Trạch đập vào tay một cái.
Tiểu Cố An cũng nói bằng giọng búng ra sữa: “Thím ơi, em gái ngoan”
Ý là Viên Viên ngoan lắm, bảo thím ôm con bé đi.
Mặc kệ mọi người có khuyên thế nào, Lâm Vãn Thanh cũng không chút d.a.o động.
Con bé này cũng rất tinh ranh, thấy mẹ không đến ôm mình thế là chỉ gào vài tiếng đã a a ngừng khóc.
Mọi người thấy mà ngạc nhiên.
“Em gái thật thông minh”
“Hóa ra là con bé này giả khóc cơ à”
“Con nít hơn một tháng mà đã thế này á?”
Con gái nhỏ của mình là người thế nào, cũng chỉ có mẹ con bé hiểu rõ.
Lâm Vãn Thanh nhận lấy con bé từ trong lòng của mẹ Cố, bế lên quơ qua quơ lại, rồi chạm vào chiếc mũi nhỏ của con gái, đau đầu nói: “Con gái à, sau này có khi nào con sẽ thành một cô gái yêu kiều tùy hứng không đó.” “A a. Con bé há to miệng, cười với mẹ mình.
Nhìn cô con gái mềm mại thơm mùi sữa trước mặt, lòng Lâm Vãn Thanh mềm như bông.
Buổi tối, phó đoàn trưởng Cố trở về nhà, cả gia đình cùng ăn cơm, sau đó tắm rửa cho ba cậu nhóc.
Lâm Vãn Thanh còn kiểm tra bài tập của cả ba cậu nhóc nữa, chữ viết rất nghiêm túc, có thể thấy được là rất có cố gắng, bèn ôm từng người lên khen.
Ba cậu nhóc vui vẻ phấn khích lên giường đi ngủ.