Nhưng mà bác sĩ đã khám qua cho cô, nói đây chỉ là phản ứng bình thường.
Tuy rằng trên người vẫn còn đau, nhưng mà lại cảm thấy cơ thể vô cùng thanh mát sảng khoái, chắc là đã có người giúp cô lau qua.
Ở bên người cô để hai đứa nhỏ được bọc lại kín mít như hai con khỉ nhỏ, khuôn mặt nhỏ vẫn còn vết nhăn nheo, giống như mấy con khỉ con mới sinh vậy, vừa đỏ vừa xấu, ở mép giường còn có một người nằm ngủ.
Có lẽ đây gọi là mẫu tử liền tâm, vừa cảm nhận được mẹ mình tỉnh, một con khỉ nhỏ trong hai đứa, cái miệng nhỏ liền chép miệng, sau đó ngáp một cái.
Không biết vì sao khi mà nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tâm tình của Lâm Vãn Thanh đột nhiên thay đổi, nước mắt liền bắt đầu rơi xuống như mưa.
Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở, Cố Hoài An trong nháy mắt liền tỉnh dậy, ánh mắt sắc bén vốn lãnh đạm, chờ đến khi nhìn thấy rõ Lâm Vãn Thanh đang nhỏ giọng khóc nhìn vào hai đứa nhỏ, khuôn mặt anh tuấn của anh lập tức trở nên vô cùng khẩn trương: “Sao lại khóc? Thân thể có chỗ nào cảm thấy khó chịu sao?”
“Không phải… hu hu
Đồng chí Lâm vẫn ngồi khóc vì cảm thấy hạnh phúc.
Khuôn mặt đẹp trai của phó đoàn trưởng Cố đã trắng bệch, nắm lấy tay vợ mình không biết nên làm thế nào:
“Thanh Thanh ngoan, đừng khóc, anh đi gọi bác sĩ”
Vừa dứt lời liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Đồng chí Lâm thẹn quá hoá giận: “Này, người ta là muốn khóc đó, anh có bị phiền quá hay không vậy?”
Phó đoàn trưởng Cố: ””
Ngay thời điểm cô sinh thiếu một chút nữa thôi là bị xuất huyết, cho nên bác sĩ ở trong bệnh viện quân y yêu cầu Lâm Vãn Thanh ở lại bệnh viện một tuần để theo dõi.
Ngay lúc này, không chỉ có mẹ Cố mỗi ngày đều nấu những món ăn bồi bổ khí huyết đưa đến bệnh viện, mà mấy người chị dâu cũng từng đợt nối liền không dứt đưa theo con mình đến bệnh viện thăm Lâm Vãn Thanh.
Mẹ Cố hầm canh là số một, Lâm Vãn Thanh không ngừng bị bồi bổ, chờ cho đến thời điểm cô xuất hiện, khuôn mặt vốn hơi tái nhợt nay đã trở nên hồng hào có khí sắc.
Mọi người liền trở về nhà.
Nhìn thấy vừa mới sinh em bé xong, vẫn còn xinh đẹp như trước, thím của bọn nó, còn có chú và bà nội ôm lấy hai em bé mới sinh, Cố Trạch mang theo hai đứa em trai kích động của mình chạy đến.
“Thím!”
“Chú!”
“Bà nội!”
Ba đứa mỗi đứa ôm chân một người, hưng phấn nói: “Em trai, em gái!”
“Đúng vậy, mấy anh trai nhỏ, đây là em trai em gái của mấy đứa”
Mẹ Cố vui cười hớn hở, ôm lấy đứa bé trong lòng n.g.ự.c để cho ba cậu nhóc coi: “Đây là em trai”
“Hả? Em trai thật là xấu quá đi”
“Giống con khỉ con vậy, trông thật khó coi”
“Xấu xí quá.
Ba cậu nhóc nhìn thấy em trai trong lòng n.g.ự.c bà nội, liền cảm thấy vô cùng thất vọng, đúng là một đứa em trai xấu xí mà.
“Ha ha, em trai lớn lên rồi sẽ đẹp” Mẹ Cố cười nói.
“Chú, em gái”
Tiểu Cố An ôm lấy ống quần của Cố Hoài An, cậu nhóc muốn nhìn em gái.
Người mới làm cha liền ngồi xổm xuống, để cho bọn nhỏ xem em gái.
“Oa, em gái… Thật là xinh đẹp quá.
“Đúng vậy, đỏ đỏ mềm mềm, đẹp quá.
“Ừm, đẹp giống như thím vậy”
Cuối cùng Tiểu Cố An liền nói ra câu quyết định cuối cùng.
Lâm Vãn Thanh đẹp giống như con khỉ nhỏ: “..”
Bảo bối của cô, mấy đứa còn giỏi về việc đưa ra mấy cái tiêu chuẩn như vậy sao?
Rõ ràng là cùng sinh một ngày, chỉ kém vài phút để sinh ra hai đứa, như thế nào lại có sự chênh lệch được?
Người mới làm mẹ liếc mắt nhìn thật kỹ vào hai đứa bé mình sinh ra một cái, xác định cả hai đều có làn da đỏ và nhăn nheo, cả hai đều xấu giống nhau, liền dạy dỗ lại ba cậu nhóc: “Em trai và em gái đều giống nhau, làm anh trai thì không thể bất công được”
Kết quả ba cậu nhóc ngày thường vô cùng ngoan ngoãn lúc này lại đồng bộ với nhau mà lắc đầu.