Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 163




Trong thư mẹ đã sớm nói qua, chờ đến khi cô sinh con thì sẽ đến quân khu.

Mẹ chồng đến nên trong nhà phải tổng vệ sinh một lần mới được.

Phòng ngủ của mẹ Cố phải quét dọn, chăn đệm và rèm cửa cũng phải tháo ra, giặt sạch rồi phơi nắng.

Trải qua một trận chuẩn bị cẩn thận, sáng sớm hôm sau, tiếng cò trong ga tàu vang lên, xe lửa đã đến. Lâm Vãn Thanh mặc quần áo bà bầu, dẫn theo mấy đứa nhỏ đứng chờ ở cửa nhà ga để đón mẹ Cố.

Mấy cậu nhóc chưa từng gặp mẹ Cố, cả ba đứa nhóc đều rất thích vị bà nội hiền từ, trẻ trung kia.

“Thím, bà nội còn nhận ra con chứ?”

“Nhận ra mà”

“Nhưng mà con đã cạo trọc đầu rồi” Cố Tiểu Nhị sờ đầu.

Tiểu béo ú cũng bắt chước sờ đầu: “Con cũng là một cậu bé đầu trọc”

“Không sao cả, dù con là cậu bé đầu trọc thì Tiểu Cảnh vẫn là Tiểu Cảnh

Một câu nói dịu dàng của thím đã hoàn toàn trấn an được ba cậu bé.

Tuy rằng mẹ Cố đã hơn năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc kỹ càng, lúc còn trẻ bà cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiện tại dù đã già nhưng vẫn nổi bật trong đám đông, chỉ cần một ánh nhìn là có thể nhận ra. “Thím, bà nội đến rồi!” Cố Tiểu Nhị không sợ người lạ, cười ha ha xông lên.

“Bà

nội!”

Mẹ Cố mặc áo sơ mi trắng được dệt từ sợi tổng hợp, chân váy đen, dưới cân mang một đôi giày da. Phó đoàn

trưởng Cố kéo theo chiếc vali bằng da siêu to khổng lồ, trên tay anh lính tiểu Trương còn có hai cái túi xách lớn. “Cháu ngoan của bà nội”

Mẹ Cố cười rực rỡ, ôm lấy Cố Tiểu Nhị, hôn hai cái lên mặt cậu nhóc: “Mệt c.h.ế.t bà nội rồi, cháu vừa cao vừa nặng nữa”

“Hì hì, bởi vì thím nấu cơm ăn ngon lắm ạ? Cố Tiểu Nhị cười.

“Vậy sao cháu lại đen như thế?” Mẹ Cố cố ý trêu chọc.

Câu nói này làm cho Cố Tiểu Nhị xấu hổ, uốn éo cơ thể nhỏ của mình rồi nói: “Bởi vì con nghịch ngợm, thích đi ra ngoài chơi.

“Ha ha. Mẹ Cố bật cười.

Lâm Vãn Thanh dẫn theo hai đứa nhỏ bước tới: “Mẹ, mẹ khỏe không ạ? Con là Thanh Thanh”

“Mẹ biết rồi, con dâu ngoan của mẹ”

Mẹ Cố nhiệt tình bước lên, ôm con dâu một cái, Cố Trạch cũng dẫn theo Tiểu béo ú bước tới.

“Bà nội, con là Tiểu Trạch.

“Bà nội, con là Tiểu An

“Giỏi lắm, đều là những đứa trẻ ngoan.

Mẹ Cố nhìn con dâu và ba đứa cháu nội mà cười không khép được miệng, một tay nắm một đứa, lại nhìn cái bụng to của con dâu, nhớ đến những cực khổ khi mang thai, đau lòng nói: “Thanh Thanh, để con chịu khổ rồi, về nhà mẹ sẽ hầm canh bổ cho con, nhìn con gầy quá”

“Cảm ơn mẹ.”

Lâm Vãn Thanh cảm thấy ấm lòng, cô nói tiếp: “Mẹ, cơm nước đã chuẩn bị sẵn ở nhà, đều là món mẹ thích ăn, phòng ở cũng đã thu dọn xong hết rồi.

“Tốt, chúng ta về nhà thôi”

Con dâu thân thiết như vậy làm mẹ Cố cảm thấy rất thoải mái, dẫn theo ba cậu nhóc đi về phía trước, Lâm Vãn Thanh muốn đi từ từ chờ Cố Hoài An.

Mẹ Cố tùy ý quay đầu nhìn lại: “Thanh Thanh, chúng ta đi thôi, mặc kệ thằng nhóc thối đã có tuổi rồi mới được làm cha kia đi, không làm nhiều việc một chút thì sao được chứ.

Phó đoàn trưởng Cố có tuổi: “…”

Đoàn người ngồi xe trở về quân khu.

Lần này tới, mẹ Cố xách theo túi lớn túi nhỏ, đem theo rất nhiều đồ tốt, nào là tổ yến, đông trùng hạ thảo, hạt sen nấm tuyết rồi đến đồ lót của em bé, giày nhỏ, mũ nhỏ, bình sữa, sữa bột, tã, nói chung là vô cùng nhiều.

Về đến nhà, mẹ Cố lấy mấy bao lì xì ra, đưa cho mấy đứa cháu nội.

Bọn Cố Trạch đưa mắt nhìn chú và thím, thấy hai người gật đầu, ba cậu bé mới nói cám ơn bà nội. Mọi chuyện mẹ Cố đều nhìn thấy rõ ràng, lại càng yêu thích con dâu Lâm Vãn Thanh hơn mấy phần. Nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, bọn nhỏ cũng được chăm sóc rất tốt, vừa lễ phép lại hiểu chuyện.

Nhà bọn họ đúng là đã cưới được một cô con dâu tốt.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm rồi đi ngủ.