Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 16




Bác Hách vốn rất nhiệt tình, ở huyện thành quen biết nhiều người, trong nhà không có việc làm, bà liền tìm cho mình một công việc “bà ngoại”.

Bác gái giới thiệu đối tượng cho nhiều thanh niên trong huyện, nếu thành thì thu chút tiền chạy việc vặt, nếu không thành cũng không có gì, tất cả đều coi như là kết giao bằng hữu.

Bà Hách là người đáng tin cậy, giới thiệu đối tượng cho người ta cho tới bây giờ đều là có cái gì nói cái đó, cũng không nói bậy, cho nên công việc “bà mối” của bác gái còn rất nổi tiếng.

“Chị dâu, trà lúa mạch vừa nguội, chị uống một chén đi.”

Trong nhà cậu hai Đường, mợ hai đã nhiệt tình chào hỏi bác Hách.

Nhà bà Hách và nhà họ Đường là hàng xóm, bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, vốn dĩ có quan hệ không tệ.

“Được rồi, Nguyệt Mai à, cháu cũng ngồi xuống đi.”

Bác gái Hách cầm chén trà lên uống một ngụm, thuận tiện đánh giá phòng nhà họ Đường một chút.

Giống như thường ngày, hai gian phòng nhỏ của nhà họ Đường bày biện đầy đủ, phòng nhỏ bên ngoài là phòng khách, đồng thời cũng là phòng ngủ.

Ban ngày bày bàn nhỏ, mấy cái ghế chính là phòng khách, đến buổi tối lại đặt đồ đạc trở về, đặt một cái giường xuống chỗ dựa của tường sau, chính là phòng ngủ của bốn tiểu tử trong nhà, phòng này nhỏ, đến tối ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Ở trong lòng bác gái Hách liền thở dài một tiếng, đầu năm nay, mọi người đều sống như vậy.

Thở dài qua đi, bà ấy lấy lại tinh thần, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với mợ hai, nói ra ý đồ của mình: “Nguyệt Mai à, hôm nay bác tới đây là muốn cho cháu gái nhà cháu một hôn sự.”

Hôn sự sao?

Ý cười trên mặt mợ hai ngưng lại, mợ xoa xoa tay, cảm thấy cháu gái hiện tại nếu như lập gia đình thì vẫn còn quá sớm.

Hơn nữa Thanh Thanh vừa mới đến nhà được có mấy ngày…

Mợ hai mím môi, bác Hách vốn là người tinh tế, liếc mắt một cái liền biết trong lòng mợ hai nghĩ cái gì, bà ấy mở miệng nói: “Nguyệt Mai à, lẽ ra bác là người ngoài thì những lời này không nên nói ra

nhưng chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy rồi, đã sớm giống như người một nhà, nên bác sẽ nói ra lời từ tận sâu trong đáy lòng.”

“Cháu gái nhà cháu vừa nhìn đã biết là một cô gái thấu tình đạt lý, bộ dạng kia càng không nên quá kén chọn, nếu như ở thời điểm trước khi nhà con bé không xảy ra chuyện gì, vậy thì cho dù có muốn gả cho ai thì cũng vẫn là xứng đôi. Nhưng hiện tại trong nhà con bé không phải vừa mới xảy ra chuyện sao? Đứa nhỏ này cũng là mệnh khổ, tuổi tác tốt mà gặp phải chuyện này, haizz, Nguyệt Mai à, nói một câu thẳng thắn thì, tình huống trong nhà cháu ra sao, người ngoài không biết thì bác cũng chẳng biết được đâu.”

Bác Hách lại uống một ngụm trà lúa mạch rồi tiếp tục nói: “Chỉ dựa vào tiền lương một tháng năm sáu mươi tệ của hai vợ chồng mà còn phải nuôi sống bốn đứa con, một nhà sáu người các cháu đã đủ chật chội rồi, hơn nữa cháu gái nhà cháu sau này cũng không sống ở đây lâu được, còn không bằng thừa dịp có người tốt thì nên gả cháu gái ra ngoài, cháu lại chuẩn bị một phần của hồi môn cho cháu gái, coi như là toàn bộ trách nhiệm của người làm mợ.”

Mợ hai lại xoa xoa tay, rõ ràng bị bác Hách nói có chút động tâm, bản thân mợ hai và mợ Đường không giống nhau, đối với cháu gái Lâm Vãn Thanh có vẻ là rất thích, nhưng so với cuộc sống nhà mình, vẫn là nhà mình quan trọng hơn một chút.

Đây là lẽ đương nhiên của con người.

“Vậy bác gái nói người gả cho Thanh Thanh là ai vậy?” Mợ hai hỏi.

Bác gái Hách vừa thấy có tiến triển, lập tức mở miệng: “Là thế này, bác giới thiệu cho cháu gái đối tượng này, gia thế không tệ, cha mẹ đều là quân nhân, có một người anh em, người này quả thật không tệ, năm nay hai mươi sáu tuổi, bộ dạng đẹp, nhân phẩm cũng tốt, ở bộ đội quân khu thì làm phó đoàn trưởng, phụ cấp và tiền lương một tháng có thể nói là không ít đâu, cháu gái nhà cháu gả qua là lập tức có thể tùy quân, đây là ảnh chụp của người đó, Nguyệt Mai, cháu nhìn thử xem sao.”