Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 151




Hẹn nhau xong, bọn nhỏ ở nhà ngày ngày đều ngóng trông ngày đội sản xuất g.i.ế.c lợn.

Hôm nay hai mươi tháng chạp, cuối cùng chị dâu Kim Hoa tới nhà, nói đội sản xuất muốn g.i.ế.c lợn, hỏi nhà cô định lấy bao nhiêu thịt.

Chị dâu Trương biết tin cũng đến nhà.

Lâm Vãn Thanh nghĩ, cảm thấy ăn tết lấy nhiều hơn một chút cũng tốt.

Dù sao thịt này phải ăn đến hết tết.

Vì thế cô lấy mười cân thịt ba chỉ, tám cân xương sườn, bốn chân giò heo, ngoài ra còn muốn ít lòng lợn.

Chị dâu Trương cũng hào phóng theo, muốn sáu cân thịt ba chỉ, ba cân xương sườn, năm cân lòng lợn.

Trong nhà đã có thịt lợn rồi, Lâm Vãn Thanh chỉ muốn mua thêm ít thịt gà, thịt vịt.

Vì thế, Lâm Vãn Thanh và chị dâu Kim Hoa hỏi thăm, trong đội sản xuất có bán gà vịt không, nếu có thì cô muốn lấy thêm ít gà vịt, chị dâu Kim Hoa suy nghĩ nói trong đội sản xuất có ông tư Lý ở huyện thành làm trong nhóm g.i.ế.c mổ, công việc này của lão là một công việc béo bở, bình thường có thể kiếm thêm chút thu nhập, có thể nhờ em họ đến hỏi giúp.

Chị dâu Kim Hoa còn nói, trong bụng Lâm Vãn Thanh đang có em bé, bên ngoài trời lại lạnh lẽo mà trơn trượt, không tiện ra ngoài.

Thân hình này cô cũng không tiện ra ngoài, thịt lợn với gà vịt gì đó cứ đặt trước để cô và chị dâu Trương giúp một tay xách về là được.

Chị dâu Trương gật đầu, cười nói bà ấy cũng nghĩ như vậy.

Các chị dâu nhiệt tình như vậy, Lâm Vãn Thanh vui vẻ đồng ý.

Cũng sắp đến giờ, các chị dâu phải xuất phát đến đội sản xuất. Cố Tiểu Nhị ngồi học trong phòng không yên, lủi ra muốn đi theo các thím.

Lâm Vãn Thanh liếc mắt nhìn ngoài trời, tiếng gió ngày đông thổi mạnh, cây khô ngoài cửa bị thổi vang xào xạc, nhìn có vẻ như tuyết sắp rơi: “Bên ngoài trời lạnh, đi ra ngoài không sợ tai bị đông cứng à?” “Không sợ đâu, có mũ lông chó thím làm cho con rồi ạ.

Cố Tiểu Nhị chỉ mũ trên đầu mình cười ha hả, nhóc con kia sợ thím không đồng ý vội nói thêm: “Còn có khăn quàng cổ của thím, mặc thêm cả áo bông giày vải mà, siêu dày không sợ lạnh!”

Nói xong, nhóc con còn vỗ vỗ áo bông thật dày trên người, nhếch miệng cười: “Một khi mặc áo bông thím làm, con chính là nhóc con không sợ lạnh nhất toàn quân khu.

Thấy cậu nhóc nghĩ như vậy, hơn nữa các chị dâu còn nói đỡ.

Lâm Vãn Thanh bèn gật đầu, tuy đã đồng ý nhưng cô vẫn rất lo lắng, vì thế trước khi nhóc con kia ra ngoài, cô quấn Cố Tiểu Nhị thành quả bóng nhỏ mập mạp.

Quả bóng nhỏ mập mạp sung sướng chạy vào nhà hỏi anh cậu nhóc có muốn đi cùng không, anh cả Cố Trạch không thích mấy chuyện góp vui này lắm, lắc đầu từ chối.

Cố Tiểu Nhị cảm thấy anh nhóc không hiểu thú vui của cuộc sống, lại đến hỏi nhóc béo vừa mới rời giường.

“Em trai, có muốn đi xem g.i.ế.c lợn với anh không?”

“Giết lợn sao?”

“Đúng vậy, mấy con lợn siêu to đấy, trên đường anh trai còn hát cho em nữa, được không?”

Cố Tiểu Nhị lúc nào cũng muốn thể hiện cho em trai biết về giọng hát của bản thân, không nghĩ tới bởi vì vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc béo ngơ ngác ngồi trên giường đất, lập tức cong m.ô.n.g xuống

giường đất, chân ngắn nhỏ nhắn đi đến trước mặt Cố Trạch nói: “Anh trai mau đi”

Cố Tiểu Nhị: “.”

Cố Trạch nhịn cười ôm nhóc béo vào ngực, nhìn thấy Cố Tiểu Nhị đi theo các thím ra cửa.

Bên ngoài một đợt gió lạnh thổi qua, ba người đứng ở hành lang đồng thời rùng mình.

“Chúng ta về phòng đi Lâm Vãn Thanh dậm chân một cái, mang theo hai anh trai nhỏ Cố Trách về phòng.

Cho thêm chút củi lửa vào giường lò() trong phòng, trong phòng ấm áp hơn nhiều, Cố Trách đang cầm sách xem đến mê mẩn.

[Chú thích: () Giường lò: giường đất của người phương bắc Trung Quốc.

Hơn chín giờ sáng, cậu chiến sĩ trong đơn vị đến đưa sữa dê.

Lâm Vãn Thanh cảm ơn cậu chiến sĩ, cầm bình sữa dê quay về phòng.