Là dầu, cái này chỉ lúc ông bà nội còn sống mới được ngửi thấy mùi này. Từ khi phân nhà ra ở riêng, ba chị em bọn họ chưa từng được tiếp xúc tới một giọt dầu nào. Hai vị người lớn kia, mỗi lần có gì ngon đều đuổi bản thân và mấy em đi. Một chút mùi cũng không cho ngửi.
Đàm Ngọc Dao lại dùng dầu để tiếp đãi bọn họ.
Đây còn là cô em họ trước đây bảo vệ đồ ăn hết mức có thể của họ à...
Đàm Ngọc Dao lần này bỏ rất nhiều dầu, tuy trong mắt cô như vậy vẫn còn ít. Dù gì nấm cũng hút rất nhiều dầu. Cô bỏ vào mốt vá, chính là một vá thôi nhưng đợi đến tối ba cô mà thấy chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Bên cạnh nồi một tô nấm mà Ngọc Châu mới rửa sạch đem vào, Đàm Ngọc Linh thái nấm thành những miếng nhỏ, bỏ vào dầu xào lên, cả phòng bếp tràn ngập trong hương vị thơm nức thanh thuần. Khiến một người trường thành chững chạc như Ngọc Linh cũng phải nuốt nước miếng.
Đàm Ngọc Dao lại đổ thêm nước vào, sau đó bắt đập đập trứng. Ba cái trứng đạp vào chén đánh đều lên.
Không lâu sau một nồi canh trứng gà, nấm, bắp thơm phức đã hoàn thành.
Bởi vì ba chị em họ ở đây, nên cô nấu có chút đặc, sau khi múc cho mỗi người một tô lớn, Đàm Ngọc Dao liền múc phần còn lại bỏ vào hộp sứ đậy kín lại.
"Chị Ngọc Linh, thời gian không còn sớm nữa, em phải đi đưa cơm cho ba và anh trai, mọi người không cần đợi em đâu ạ. Nếu không trở về mượn thím hai sẽ giận đấy."
Đàm Ngọc Linh ừ một tiếng rồi dập lửa trong bếp.
Trong lòng cô ấy hiểu rằng, em họ không muốn thấy mình và hai em cảm thấy không thoải mái nên mới vội vàng đi đưa cơm.
Đợi Đàm Ngọc Dao đi rồi, Ngọc Châu mới vào phòng gọi em gái dậy. Ba người cúi đầu ăn canh, đem tô canh to đùng đấy ăn sạch sẽ. Rất lâu rồi chưa được thoải mái ăn uống như vậy, hai đứa em gái cười tươi như hoa. Ngọc Linh thấy vậy càng thêm chua xót.
"Ngọc Châu, phải nhớ rằng Ngọc Dao rất tốt, biết chưa?"
"Dạ, chị, em nhớ rồi!"
Đàm Ngọc Linh nghĩ một chút rồi nói: "Về nhà nói chúng ta ăn khoai lang, không được nhắc đến chuyện ăn nấm, nghe chưa?"
Ngọc Châu gật đầu như gà mổ thóc.
"Em biết rồi! Mẹ mà có hỏi, em sẽ nói nhà bác rất nghèo chỉ còn lại một chút khoai lang."
Ngọc Linh lúc này bị chọc cho cười luôn.
Đợi Đàm Ngọc Dao trở về, ba chị em đã rời đi, chiếc nồi vốn dĩ được ngâm trong nước, bây giờ đã được chà rửa sạch sẽ, nấm đã được bọn họ phân thành hai cái mẹt lớn để phơi khô.
Ban đầu cô muốn trở về tự mình phơi, bây giờ không cần cô nữa. Điều này nhắc nhở rằng mục tiêu của sáng nay vẫn chưa hoàn thành. Vội vàng ăn xong cơm liền vác cái sọt ra ngoài.
Sau khi bứt xong ba sọt cỏ heo, cô lại đi giặt quần áo. Chỉ trong thời gian một buổi chiều cứ như vậy mà xong hết.
Buổi tối, vừa ăn xong cơm tối cô liền chuồn về phòng, đôi mắt đắm đuối nhìn vào khoảng không, kéo bảng nhiệm vụ ra.
Nhiệm vụ công bố điểm trước mắt: mười
Một: Dọn dẹp vệ sinh trong nhà (ba phòng ngủ cộng với nhà bếp, không bao gồm chuồng gà) đã hoàn thành ba lần.
Hai: Giặt quần áo cho cả nhà (mỗi ngày một lần một điểm) đã hoàn thành ba lần.
Ba: Nhặt đậu phộng (mỗi sọt tính một điểm) đã hoàn thành một lần.
Bốn: Bứt cỏ heo (ba giỏ tính một điểm) đã hoàn thành một lần.
Năm: Nhặt phân bò (hai mươi tảng tính một điểm) chưa hoàn thành.
Sáu: Nhổ cỏ dại ruộng lúa nước (nửa ngày tính một điểm) chưa hoàn thành.
Bảy: Hái lá dâu tằm (ba giỏ tính một điểm) chưa hoàn thành.
Tám: Nấu cơm ( một ngày ba lần, ba lần một điểm) đã hoàn thành ba lần.
Chín: Lựa hạt đậu (không thể có một đậu hư, năm mươi cân tính một điểm) chưa hoàn thành.
Mười: đưa cơm (nhiệm vụ quá nhẹ nhàng, ba lần tính một điểm) đã hoàn thành ba lần.
Cuối cùng đạt mười điểm công!