Tất cả đều thuận lợi, thuận lợi như chuyện lần trước, Ngô Ngọc Như cảm thấy nhẹ nhõm được chút, nhưng hôm nay cô đã chuẩn bị kỹ, nếu một lát sau có người tiến vào cô sẽ nói là đến An gia xin lỗi, như vậy sẽ không ai hoài nghi.
Nghĩ đến đây, tâm tình Ngô Ngọc Như không tệ, cô đóng cửa viện, nghe tiếng heo kêu cũng thuận đường đi sang nhìn thoáng qua con heo.
Cũng không biết An gia có phải chuyện nuôi heo hay không, heo nhà người khác đều bẩn thỉu, gây ốm, nhưng heo nhà họ An lại tròn trịa, lông sáng, vừa nhìn đã biết là được chăm kỹ.
Cô hơi kinh ngạc, không ngờ An gia nghèo như vậy mà còn có tâm chăm sóc con heo kỹ thế này, nhưng bây giờ cô cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, nhìn thoáng qua rồi lập tức tiến vào nhà chính.
Cửa phòng bà lão khép hờ, Ngô Ngọc Như nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai liên nhanh chóng chui vào phòng.
Bên trong u tối, còn có một mùi hôi khó tả, trong mùi hôi xen lẫn mùi thuốc khiến người ta muốn nôn mửa, Ngô Ngọc Như thiếu chút nữa nôn rồi, mới đi vào không được một hai giây liền chạy ra hít thở không khí trong lành.
Chậm rãi thở một lúc cô nín thở quay trở về phòng bà lão, bà lão nằm trên giường nhắm mắt, không nhúc nhích, trông giống như người chết khiến người ta giật mình.
Trên bàn nhỏ ở đầu giường có đặt một chai nước và bánh bao, cuối giường có một cái thùng gõ, tựa hồ là cho bà lão đi ngoài, mùi hôi thối truyền đến từ chỗ này.
Ngô Ngọc Như cảm giác mình sắp chết vì nghẹt thở, nhưng cũng không dám mở cửa sổ, vì tìm ống nhổ mà Cố Chi Ngôn nói cô đành phải nhịn kìm nén, nhanh chóng nhìn thấy ống nhổ mà bọn họ nói ở dưới gầm giường.
Quả nhiên giấu rất sâu, nếu gọi người đến lục soát thật sự không chắc sẽ để ý đến thứ này.
Ngô Ngọc Như nhìn thoáng qua bà lão không có động tĩnh, thở một hơi miễn cưỡng chui vào gầm giường lôi ống nhổ ra.
Tuy rằng lúc trước đã biết ống nhổ này chưa từng dùng nhưng vừa nghĩ đến tác dụng của thứ này cô vẫn cảm thấy ghê tởm, nhưng không còn cách nào, bên trong có chứng cứ quan trọng, có thứ này cô có thể khiến hai người kia bị đưa đi lao động cải tạo!
Vì thế, nương theo chút ánh sáng, sau khi xác định bên trong thật sự có đồ cô mới chậm rãi đưa tay vào, quả nhiên bàn tay nhanh sờ được thứ gì đó.
Ngô Ngọc Như vui vẻ lôi ra rồi đặt trên bàn, nhưng sau khi móc xong cô lại phát hiện đồ đạc lấy ra là một đống tiền bạc tán loạn, căn bản cũng không có chứng từ gì.
Cô không muốn biết đống này là bao nhiêu tiền, cô chỉ muốn chứng từ, vì thế lại nhìn xuống gam giường, xác định chỉ có một cái ống nhổ trong tay mình, bên trong cũng không có thứ cô muốn.
Cô tức giận, suýt nữa ném bay cái ống nhổ, cô cẩn thận làm "trộm" tiến vào, chui xuống gầm giường khiến quần áo bẩn hết, kết quả không vớt được gì.
Cô không phải kẻ ngốc, đã nhiều ngày trôi qua rồi, có thể Cố Chi Nghiên đã chuyển đồ sang chỗ khác, nếu không tìm được chứng từ thì không nên ở lại lâu. Khi cô đang muốn nhét tiên trở về thì bà lão trên giường bỗng nhiên mở mắt, nhanh chóng túm lấy cổ tay cô.
Ngô Ngọc Như hoảng sợ, suýt ném ống nhổ ra ngoài, cô vội vàng cắn miệng không cho mình phát ra tiếng.
"A Xuơi."
Cái miệng khô can của bà lão nói:
"Muốn uống nước..."
Ngô Ngọc Như nhìn thoáng qua bà lão, đầu tóc rối bời, tinh thần cũng không tốt lắm, ánh mắt có chút ngốc trệ nhìn chằm chằm mình, nhưng cũng không phát hiện cô cũng không phải Hà Lệ Xu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, muốn kéo tay bà lão ra nhưng cũng không biết bà lão lấy sức lực từ đâu mà nắm tay cô thật chặt.
Rơi vào đường cùng, Ngô Ngọc Như đành phải đưa bình nước trên bàn nhỏ cho bà lão, nhưng bà lão cũng không nhận, cũng không buông tay, chỉ nhìn cô.
Ngô Ngọc Như vốn không biết vì sao thẳng đến khi nghe bà lão kêu "A a a" mới biết bà lão uống nước cần người đút, cho dù không muốn cô cũng chỉ có thể mở nắp bình đưa nước đến bên miệng bà lão.
"Mau uống đi."
Mệt muốn chết!
Bà lão lập tức uống, Ngô Ngọc Như nhân dịp bà lơi lỏng mà rút tay mình ra, để cho bà lão tự cầm bình.
Cô ghét bỏ phủi phủi tay vội vàng cầm lấy tiền trên bàn muốn nhét vào ống nhổ, lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong phòng, cô nhìn thấy Cố Chi Nghiên cùng một đám người đang đứng ở cửa.