Hiện tại nhìn hai người bình yên vô sự rời khỏi văn phòng, chứng tỏ Cố Vĩ Minh đã buông tha An Tĩnh Nguyên, ngay cả mắng cũng không mắng!
Ngô Ngọc Như cực kỳ tức giận, chuyện lớn như vậy mà Cố Vĩ Minh chẳng thèm đến An gia điều tra một chút, cứ thả người như vậy?
Nếu trực tiếp đột kích An gia, tiến vào lục soát, làm sao có thể không có chứng cới
Thế nhưng cô có tức giận thế nào cũng vô dụng, dựa theo tình huống hiện tại thì Cố Vĩ Minh muốn người khác trực tiếp đưa chứng cứ đến trước mặt.
Hiện tại Ngô Ngọc Như cảm thấy có thể mình sẽ bại lộ, cô không muốn giày vò vô ích một trận rồi cuối cùng không vớt được gì.
Nhưng cô ấy đi đâu để lấy bằng chứng chứ?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới chuyện gì, sau đó trực tiếp chạy về phía An gia.
Ngô Ngọc Như tin rằng An Tĩnh Nguyên lén lút đi tư, chỉ là bọn họ che giấu quá tốt thôi, cho nên cô không thể lấy được chứng cớ, sau chuyện hôm nay chắc chắn bọn họ biết mình đã bị chú ý, nhất định sẽ trở vê giấu hết chứng cứ.
Nếu như lúc này chạy tới An gia sẽ có phát hiện.
Bây giờ đang vào buổi sáng, người đi làm đã đi, Ngô Ngọc Như một đường chạy về phía An gia.
Cửa An gia mở rộng, còn có tiếng người nói chuyện truyền ra từ bên trong.
Nhà chính của An gia nằm cạnh núi, muốn nhìn thấy động tĩnh trong phòng nhất định phải leo lên sườn núi nhỏ, nhưng nếu như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện, cho nên Ngô Ngọc Như gạt đi ý nghĩ trèo lên, lập tức vòng qua phía sau phòng đứng ở góc tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, có tiếng "đinh đinh rắc rắc" vang lên, sau đó cô nghe thấy Cố Chi Nghiên nói:
"Cũng may quyển chứng từ này vẫn còn, vừa rồi nhìn thấy thư tố cáo em còn tưởng rằng nó bị trộm rồi."
An Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn ra ngoài, chậm rãi nói:
"Vậy giấu chỗ khác, đừng nói với mẹ, hiện tại không miệng ai kín cả."
"Vậy giấu ở đâu mới tốt?" Cố Chi Nghiên nhìn lông mày của người đàn ông khẽ nhướng lên, đưa tay chỉ ra bên ngoài.
"Tủ quần áo quá nhỏ, để bên trong có chút nguy hiểm."
An Tĩnh Nguyên hơi nhếch môi, để đảm bảo người bên ngoài có thể nghe được, anh lại hơi cao giọng:
"Bỏ vào phòng bà nội đi, dưới gầm giường bà có một cái ống nhổ chưa dùng, để ở nơi đó khá kín."
Cố Chi Nghiên ghét bỏ nhíu mày một chút.
"Không cần đi, đặt ở trong ống nhổ khiến em cảm thấy ghê quá, cho dù chưa từng dùng qua cũng thấy ghê." (ống nhổ: vật dụng dùng để khạc đờm, nước bọt)
An Tĩnh Nguyên cười khẽ.
"Cho nên mới không dễ dàng bị phát hiện, ai đâu không có việc gì lại đi mò ống nhổ?"
Nói xong anh nhìn ra ngoài rồi tiếp tục nói:
"Đưa cho anh, để anh cầm đi giấu."
Cố Chi Nghiên chỉ cười, tiện tay nhét cho anh một thứ sau khi người đàn ông ra ngoài, Cố Chi Nghiên tiến đến bên cửa sổ, bên ngoài có tiếng động nhỏ, hình như người nọ phát hiện cô tới gân nên bước nhanh tránh đi.
Cố Chi Nghiên cũng không nhìn ra ngoài, chỉ cười lạnh một tiếng, xem ra Ngô Ngọc Như vẫn không chết tâm, vậy mà thật sự theo đến nhà.
Vậy thì chờ ăn trái đắng dành cho mình thôi!
*
Thiếu chút nữa bị phát hiện, Ngô Ngọc Như hoảng sợ ôm ngực có trái tim đang đập "bang bang”, thân thể dán chặt vào tường, che miệng không cho mình phát ra tiếng.
Tuy rằng hôm nay Cố Vĩ Minh không làm gì An Tĩnh Nguyên nhưng hiện tại cô lại thu hoạch ngoài ý muốn.
Cố Chi Nghiên và An Tĩnh Nguyên có một quyển chứng từ!
Đương nhiên Ngô Ngọc Như biết chứng từ là gì, thứ này khẳng định chính là bằng chứng mà bọn họ giao dịch, hiện tại chứng từ đang giấu đang trong phòng bà lão đãng trí kia.
Thật sự quá tốt, nếu quyển chứng từ này đến tay cô, cô không tin Cố Vĩ Minh còn có thể thiên vị hai người bọn họ?
Đến lúc đó hai người bọn họ còn có thể lừa gạt Cố Vĩ Minh sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô lại đập nhanh hơn, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được quyển chứng từ này!
Ngô Ngọc Như nhanh chóng bình tĩnh lại, bên trong không còn tiếng nói, cô dán sát người vào tường chậm rãi rời khỏi, thẳng đến khi trong tầm mắt không nhìn thấy khu nhà An gia nữa.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trước mặt cô bỗng có một bóng người.
Ngô Ngọc Như giật mình, sau khi định hình liền cảm thấy mất hứng.
"Sao lại là anh?”