Trong lòng cô ta đã nghĩ ra đủ cách để đấu đá Cố Chi Nghiên nhưng bây giờ sắp thi đại học đến nơi, cô ta không muốn vướng thêm nhiều sự rắc rối hơn nữa, thôi chỉ đành đợi đến sau khi thi đại học xong xuôi rồi tính tiếp.
Cố Chi Nghiên không hiểu nổi vì sao Ngô ngọc Như lại cảnh cáo cô như thế, nhưng gần đây nhà họ An luôn đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, chính vì vậy trong lòng cô bống trở nên cảnh giác hơn, cho nên sau khi về nhà, cô đã phải bàn bạc với người đàn ông của mình một tiếng.
Cô quyết định chuyển hai mươi con gà ở nhà mình đến một cái hang nhỏ trong núi sau nhà họ An.
Ngọn núi này kế bên nhà học An, lúc cho gà ăn cũng chỉ cần đi có vài bước là tới, nơi này cũng không có đất tư nhân của ai, về cơ bản sẽ không có người lui tới, cho nên rất an toàn....
Cơn sóng gió về chuyện tằng tiu của hai người kia kéo dài đến nửa tháng thì mới lắng xuống, lúc lắng xuống cũng đã bước vào tháng bảy, sau cái lần Ngô Ngọc Như buông lời độc địa kia ra cũng chả thấy có động tính gì.
Cho nên Cố Chi Nghiên trong nửa tháng này chỉ đành chán chường mà muối nốt đám rau cải mới nhổ kia để cho chồng mình mang đến công xã.
Lần này anh đi xong rồi về rất nhanh, sau khi đưa tiên cho cô xong rồi nói:
"Hai ngày nữa, chắc anh sẽ phải đi lên huyện một chuyến, em có muốn đi cùng không?”
Anh đi lên huyện làm gì?”
Cố Chi Nghiên đếm lại tiền, lần này cải chua phải thông qua Phương Kiến Quốc mới mang lên huyện được, vì phải đưa cho người ta một chút tiền vận chuyển nên lần này kiếm được ít hơn lần trước một chút.
"Đi đi lại lại rách việc lắm!"
An Tĩnh Nguyên dừng lại một lúc, nhìn bộ dạng mê tiền đếm từng đồng của cô thì nhướng mày nói:
"Hôm nay Phương Kiến Quốc đến gặp anh rồi nói rằng trên huyện có một xưởng làm mật muốn mua mật ong của chúng ta."
Thời kỳ này việc nuôi ong là thuộc phận sự của doanh nghiệp nhà nước, thế một doanh nghiệp nhà nước lại đi tìm họ mua để làm gì chứ?
Cố Chi Nghiên ngay lập tức cảnh giác nói:
"Xưởng ong của họ toàn là tự nuôi ong thôi, khi không tìm nhà mình mua ong làm gì, nói thật, chuyện này nếu không có điều mờ ám em không tin đâu."
An Tĩnh Nguyên cũng đồng ý với lời này của cô, vì hôm nay lúc Phương Kiến Quốc nói với anh thì anh cũng không mấy tin lắm, nhưng khi anh hay tin cái xưởng mật đó không biết năm nay bị làm sao mà chết hết một số lượng lớn ong mật thì mới hơi ngờ ngợ có chuyện này là thật.
Bởi vì cái xưởng ong kia đã đi ký hợp đồng với rất nhiều nơi, bây giờ đàn ong chết hết, đương nhiên năng suất ép mật sẽ đi xuống, mà giờ muốn nuôi lại một đàn ong lớn như thế thì phải mất ít nhất một tháng, mà còn chưa chắc nuôi lại được không.
Vì thế, để có thể vận chuyển hành như trong hợp đồng đã định trước, và để không phải bồi thường thiệt hại đã thanh lý, giờ họ phải cố gắng thu mua lại mật ong nhiều nhất có thể, thậm chí còn trả giá gấp đôi. Vì nghe thấy thế, An Tĩnh Nguyên mới động lòng, mới nghĩ anh phải ra chút thời gian để đi qua xưởng đó xem xét một chuyến, nói không chừng lần này sẽ kiếm được một khoản lớn.
"Thật hay đùa vậy chứ?"
Đôi mắt đen láy của Cố Chi Nghiên sáng ngời.
"Người ta trả gấp đôi cho chúng ta sao?"
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra cho nên cả tháng nay họ cũng không lên núi, nếu bây giờ đi lấy mật mà cộng thêm số mật ong chưa được lấy xuống trước đó thì không được sáu, bảy thùng thì cũng bốn năm thùng lớn, số mật ong này bán ở chợ đen cũng chỉ một đồng một ký, nếu giờ giá có thể được đội lên gấp đôi thì đúng là bọn họ sẽ phát tài rồi.
Nếu tình hình phát triển như thế thì họ sẽ có thể trực tiếp thuê một mặt tiền mở tiệm ở trên huyện để bắt đầu kinh doanhl
An Tĩnh Nguyên mím môi.
"Đúng là người ta có nói như vậy, nhưng anh muốn mọi chuyện chắc chắn hơn một chút, cho nên hai ngày nữa anh định đến gặp trực tiếp người ta coi sao, nếu không có vấn đề gì, thì chuyện này coi như thành công rồi."