Dù sao thanh danh của Cố Chi Nghiên bị Triệu Khang Vân hủy hoại, như vậy cũng coi như anh ta báo được thù.
Cho dù lúc đó Cố Chi Nghiên khẳng định sẽ khai ra cô ta, nhưng làm gì có chứng cứ?
Không có, không có bất kỳ ai nhìn thấy cô ta đi cùng với Cố Chi Nghiên.
Vì thế, Ngô Ngọc Như cũng lười nói chuyện, cô ta dẫn người đi về phía trước.
Lúc nhìn thấy đã gần tới nơi, cô ta quay đầu lại đang chuẩn bị nói với Cố Chi Nghiên rằng mình phải rút lui, nhưng cô ta lại thấy nụ cười của người phụ nữ.
Nụ cười có sức lan tỏa trong ánh sáng ban đêm khiến cô ta hoảng sợ.
Đang định mở miệng, người phụ nữ trước mặt đột nhiên dùng tay đẩy mạnh cô ta một cái.
Bị đánh đột ngột khiến chân cô ta lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất, mà đèn pin trong tay cô ta cũng bị rơi sang một bên.
Phía sau lưng và mắt cá chân đau điếng, khiến cho cô ta mở miệng kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Ngô Ngọc Như đau đến mức suýt chút nữa chảy nước mắt.
Đợi một lúc sau, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía trước:
"Cố Chi Nghiên, cô điên rồi sao? Sao lại đẩy tôi?"
Nhưng mà trước mắt cô ta chỉ là một màu đen tối.
Vốn dĩ Cố Chi Nghiên cầm đèn pin đi theo phía sau, nhưng không biết đã biến mất từ khi nào.
Ngô Ngọc Như choáng váng, cô ta chống người ngồi xuống, lại gọi Cố Chi Nghiên thêm vài tiếng, nhưng người đáp lại lời nói của cô ta là Triệu Khang Vân.
"Ngọc Như, em có sao không?”
Triệu Khang Vân thấp giọng hỏi.
Anh ta rọi đèn pin theo hướng phát ra tiếng động rồi lại gần.
Khi nhìn thấy người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt anh ta thay đổi:
"Sao em lại ngồi trên mặt đất thế này?"
Ngô Ngọc Như không để ý đến chuyện khác, lập tức nói với anh ta:
"Anh mau nhìn xem Chi Nghiên có ở đây không."
Triệu Khang Vân nhìn thấy cô ta ngồi dưới đất không đứng lên được, anh ta cũng không để ý cái gì Cố Chi Nghiên, khập khiễng lại gần muốn kéo cô ta đứng lên:
"Em đứng lên trước rồi nói sau."
Bất chấp sự đau đớn, Ngô Ngọc Như nhanh chóng giật đèn pin trong tay người đàn ông, rồi chiếu sang xung quanh.
Nhưng bóng dáng của Cố Chi Nghiên đã biến mất không rõ lý do.
Sắc mặt của cô ta hơi thay đổi, không lẽ Cố Chi Nghiên đã biết được kế hoạch của cô ta ư? Thấy nãy giờ cô ta không nói gì, Triệu Khang Vân nóng nảy, lấy tay véo cô ta:
"Ngọc Như, em bị làm sao vậy? Có phải bị thương ở chỗ nào rồi không?"
Cơn đau nhức truyền đến, lúc này Ngô Ngọc Như cũng không để ý đến Cố Chi Nghiên, cô ta vội hỏi:
"Em bị bong gân, là Cố Chi Nghiên đẩy em."
"Cố Chi Nghiên đẩy em?"
Lúc này Triệu Khang Vân mới nghĩ đến mục đích đêm nay của mình:
"Cô ta đâu, sao anh không thấy."
"Em không biết."
Ngô Ngọc Như hu lạnh, tức giận nói:
"Rõ ràng cô ấy theo em tới đây, đẩy ngã em rồi bỏ chạy."
Triệu Khang Vân nghe vậy trong lòng lửa giận bùng lên:
"Anh đã nói với em rồi, người này đầu óc có bệnh, muốn tới đùa giỡn chúng ta đó, em còn không hiểu sao?"
Nói xong, anh ta vội giúp đỡ người phụ nữ cùng ngồi xuống:
"Trước hết chúng ta đừng nói nữa, anh cần xem chân em bị thương có nghiêm trọng không."
Ngô Ngọc Như đau đến mức không còn muốn để ý chuyện Cố Chi Nghiên nữa.
Cùng lắm sau này cô ta đổi chiêu khác.
Cô ta không nói chuyện, đưa chân mình về phía người đàn ông.
Người đàn ông vừa mới cởi giày của cô ta ra, nháy mắt cô ta vội phản ứng lại ——
Xong rồi, cô ta dường như đã bị Cố Chi Nghiên đánh bại!!!
Nghĩ đến đây, Ngô Ngọc Như đột nhiên đẩy người đàn ông trước mặt ra xa, cô ta vội vàng la lên:
"Triệu Khang Vân, anh đừng động vào em, anh lập tức trở về đi."
Triệu Khang Vân bị cô ta đẩy như vậy, cả người ngả về phía sau, suýt chút nữa lại trượt chân.
Anh ta lại ngồi xuống, cực kỳ khó hiểu nhìn cô ta:
"Em bị làm sao vậy? Em bị thương anh sao có thể không quan tâm?”
Ngô Ngọc Như vội vàng giải thích:
"Cố Chi Nghiên chắc chắn là đã trở về gọi người, một lát nữa người khác nhìn thấy chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ mắng chết chúng ta.
Anh về trước đi, em có thể tự mình đi được."
Nhất thời Triệu Khang Vân không kịp hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta:
"Cô ta gọi ai tới đây chứ? Sao bây giờ em vẫn để ý cô ta như vậy?”
Ngô Ngọc Như bị sự ngu ngốc của anh ta làm cho tức giận đến mức hộc máu.
Cô ta cảm thấy một luồng khí dồn lên trán, hận không thể cầm đèn pin trực tiếp đập vào đầu anh ta:
"Không được, bây giờ anh phải đi ngay."