Cho dù là thế nào thì đều là bọn họ buôn bán có lời, Cố Chi Nghiên sao có thể không đồng ý, cô sững sờ gật đầu.
"Thích thú đến ngu người rồi hả?"
An Tĩnh Nguyên nhìn thấy vẻ ngu ngốc của cô, anh cười cười:
"Cũng là do em lợi hại, lúc trước anh nuôi mật, suýt chút nữa không nuôi được.”
Cố Chi Nghiên đang cao hứng, cô cất tiền đi, nhưng cũng không quên kể chuyện buổi chiêu Ngô Ngọc Như đến đây nói cho anh nghe:
"Em không biết anh ta hẹn gặp em làm cái gì, nhưng em không muốn dây dưa mãi với bọn họ, em muốn trêu đùa bọn họ."
An Tĩnh Nguyên hơi nheo mắt lại:
"Em muốn trêu đùa như thế nào?"
Cố Chi Nghiên suy nghĩ một lát, cô ghé sát mặt, cúi đầu vào tai nói kế hoạch của mình nói cho người đàn ông nghe.
An Tĩnh Nguyên nghe xong, suýt chút nữa cười sặc:
"Em xác định phải làm như vậy hả?”
Cố Chi Nghiên gật đầu:
"Có vẻ cô ta không muốn em sống tốt, nếu đã như vậy, em sẽ đánh đòn phủ đầu trước."
An Tĩnh Nguyên trầm tư trong chốc lát:
"Được rồi, em trêu đùa bọn họ đi."
Sau bữa cơm chiều, Ngô Ngọc Như rất nhanh đã tới nhà họ An.
Cố Chi Nghiên đang rửa chén, An Tĩnh Nguyên thì ở một bên nói chuyện.
Ngô Ngọc Như không có cơ hội gọi cô đi ra.
Cô ta đứng ngoài cửa sổ trông chờ, đến khi trời tối đen thì Cố Chi Nghiên mới từ trong sân đi ra.
Ngô Ngọc Như hơi bực bội, vừa nhìn thấy cô thì nói: "Cô đến muộn quá đấy, chân Triệu Khang Vân đi lại không tiện, lát nữa trở về cũng không dễ."
Cố Chi Nghiên nhíu mày:
"Không còn cách nào khác, việc này tôi không muốn Tĩnh Nguyên biết, cho nên tôi phải kiếm cớ mới có thể đi ra ngoài."
Ngô Ngọc Như cũng không muốn truy cứu thêm, cô ta kéo cô đi thẳng đến ngôi nhà cũ.
Khi các cô ra khỏi cửa, An Tĩnh Nguyên cũng lén lút đi ra.
Ngôi nhà cũ trước kia là văn phòng của đội sản xuất, chẳng qua sau khi văn phòng chuyển đi, không còn đảm nhiệm chức vụ gì nữa nên bị bỏ hoang. Hơn nữa phía sau lại gần bãi tha ma, cho nên không ai đồng ý ở lại đây.
Tuy hơi xa nhà họ An một chút, nhưng thật ra lại rất gần với nhà họ Triệu. Có thể coi như là một chỗ tốt để nói chuyện riêng tư.
Lúc này trời đã tối hẳn, trên đường không có người khác, ánh sáng từ đèn pin hơi mờ, vậy nên Cố Chỉ Nghiên bám sát đi theo phía sau Ngô Ngọc Như.
Dọc đường đi, cô nghĩ Ngô Ngọc Như sẽ nhân cơ hội nói chuyện một chút với mình, nhưng đi hồi lâu mà Ngô Ngọc Như dường như cũng không muốn nói chuyện.
Thế là bọn họ tùy ý nói vài câu rồi im lặng.
Cố Chi Nghiên có chút khó hiểu, người phụ nữ này lúc trước còn mở miệng nói phải giải thích rõ ràng với mình, nhưng bây giờ có cơ hội, tại sao cô ta lại im lặng?
Chẳng lẽ còn đợi cho đến khi nhìn thấy Triệu Khang Vân mới nói chuyện sao?
Vừa nghĩ tới đây thì người phụ nữ đi đằng trước đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn Cô:
"Chi Nghiên, chúng ta đi nhanh lên, chân của Khang Vân không khỏe nên không thể chờ chúng ta quá lâu."
Câu nói bất ngờ khiến Cố Chi Nghiên hoảng sợ, nhưng lại nói lớn tiếng như vậy, giống như là sợ người khác không nghe thấy.
Cố Chi Nghiên không đáp lời cô ta mà thản nhiên ậm ừ.
Ngô Ngọc Như cũng sớm đoán được phản ứng của cô, nở nụ cười:
"Lát nữa tới nơi tôi tránh mặt một chút, chờ các người nói xong thì ba người chúng ta nói chuyện nhé?”
Cố Chi Nghiên nghe vậy trong lòng cười thầm, cô đã đoán được ý đồ thực sự của Ngô Ngọc Như, nhưng mà địa thế nơi này cô rất quen thuộc, cho nên cô không chút lo lắng, thản nhiên ậm ừ đáp lại.
Hôm nay sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi, Ngô Ngọc Như không biết tại sao cô ta lại có cảm giác lo lắng, nhưng khi nghĩ đến kế hoạch của mình, cô ta lại cảm thấy mạo hiểm một chút rất đáng giá.
Trong đêm tối, cô nam quả nữ ở chung một nhà, có ai mà không nghĩ nhiều?
Mặc kệ đến lúc đó hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không, chỉ cần có người nhìn thấy bọn họ ở trong nhà là đủ rồi.
Đến lúc đó, chỉ cần cô ta mập mờ nói những lời không hay ở đội, những lời đồn này cũng đủ để Cố Chi Nghiên phải chịu nhục.
Với tính cách của Lưu Hồng Hà, cho dù người khác không nghĩ nhiều thì bà ta cũng sẽ làm cho Cố Chi Nghiên phải gánh tội "..." trên lưng.
Cô ta sẽ kiếm cơ hội trốn đi trước, sau đó đi nói cho nhà họ Triệu và nhà họ An biết để bọn họ đến đây bắt "gian", nhìn mọi người đánh bọn họ một trận.
Ánh mắt của Ngô Ngọc Như lộ ra ý cười thích thú.
Tuy rằng đến lúc đó Triệu Khang Vân chắc chắn sẽ rất giận cô ta, nhưng cô ta có thể giải thích.