An Tĩnh Nguyên lại đẩy về, mặc dù 100 tệ này bọn họ có vay mượn một chút, nhưng mà bọn họ cũng có thể trả được.
- "Không sao, mẹ, đây vốn là tiền chuẩn bị cho hôn lễ của con, bọn con còn có thể kiếm thêm."
Đẩy qua đẩy lại hai lần, Hầu Tú Anh liếc nhìn Cố Chi Nghiên, thấy cô chớp chớp mắt, cuối cùng cũng không từ chối:
- "Vậy mẹ đi lấy hái chút rau, để An Tĩnh Nguyên và anh trai con ăn chút cơm."
- "Mẹ, để con đi hái."
Cố Chi Nghiên quá quen thuộc với đất nhà mình, nếu như lát nữa có rau mà cô ấy muốn còn có thể hái một chút đem về nhà họ An.
Hầu Tú Anh liên đi theo cô, Cố Chi Nghiên cầm lấy giỏ rau đi ra ngoài cửa.
Ruộng đất của nhà họ Cố khá gần, đi mất 10 phút, Cố Chi Nghiên còn chưa tới nơi thì bị người khác gọi lại, cô vừa quay đầu thì thấy trong tay Ngô Ngọc Như cầm giỏ rau ở phía sau.
Đây là lần thứ hai đụng phải Ngô Ngọc Như sau khi kết hôn với An Tĩnh Nguyên, lần trước đụng phải cô là lúc đang ở cùng với Triệu Khang Vân, sắc mặt cô tram xuống, cũng không để ý cô ta, trực tiếp quay người đi.
Ngô Ngọc Như đi theo sau cô, cũng không tức giận, chỉ vừa đuổi theo vừa hỏi:
- "Chị biết Khang Vân nằm viện rồi đúng không?”
Mấy ngày nay lỗ tai Cố Chi Nghiên vốn yên tĩnh, bây giờ lại phải nghe chuyện cô ta nói, trong lòng rất bực bội, bước chân ngày càng nhanh.
Ngô Ngọc Như nhìn thấy cô không trả lời, còn chạy đi rất nhanh, cũng đành phải tăng tốc đuổi theo cô.
- "Chị đi gặp anh ấy đi, em nghe Khang Nguyệt nói hiện tại ở bệnh viện đều không ăn cơm, chị đi thăm anh ấy một lúc, không thì anh ấy lại suy nghĩ."
Cố Chi Nghiên đột nhiên tức giận, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn cô:
- "Ngô Ngọc Như, cô xong chưa?”
Cô cau mày, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra lửa giận, làm cho Ngô Ngọc Như giật nảy mình.
- "Chị đừng tức giận, em chỉ là cảm thấy ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, hiện tại anh ấy bị bệnh rồi, đi thăm anh ấy một lát cũng không sao chứ?
Huống chỉ lúc trước hai người..."
- "Câm miệng."
Ánh mắt Cố Chi Nghiên lạnh lẽo ngắt lời cô, lại giễu cợt nói:
- "Cô muốn đi thăm người yêu của mình thì tự mà đi, dẫn theo tôi làm gì?"
- "Anh ta không ăn cơm cũng tốt, muốn chết cũng tốt, sau này chuyện của hai người, đừng kéo tôi vào."
Nói xong, lại trực tiếp rời đi.
Ngô Ngọc Như nhìn bóng lưng cô, khẽ nheo mắt. Trong nguyên tác, Cố Chi Nghiên cùng "Ngô Ngọc Như” là bạn tốt lớn lên cùng nhau, mặc dù bây giờ Ngô Ngọc Như cảm thấy việc mình xuyên qua sách sẽ dẫn đến việc thay đổi kịch bản, nhưng tình cảm Cố Chi Nghiên đối với cô dường như thay đổi quá nhanh rồi.
Nghĩ đến việc cô ấy kết hôn với An Tĩnh Nguyên, tình cảm đối với Triệu Khang Vân lại lập tức thay đổi nhanh như vậy, đầu óc cô liên đột nhiên nghĩ tới một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ, cô ấy cũng là người phụ nữ xuyên qua sách cho nên nhìn trúng thân phận giàu có của An Tĩnh Nguyên?
Nghĩ đến đây, cô thu hồi điêu vốn muốn hỏi sang một bên, trong nguyên tác, An Cảnh Nguyên có tình cảm với "Cố Chi Nghiên", nếu như người này đổi linh hồn...
Dường như cô ấy đã biết phải làm gì rồi!!!
Ngô Ngọc Như biết biện pháp trực tiếp nhất là nghĩ cách vạch trân cô ấy, nhưng mà hiện tại điều đó không thực tế, thậm chí nói ra còn có chút viển vông, bởi vì ai cũng không tin được loại truyền thuyết quỉ thân như vậy.
Cô vội vàng hét vào phía bóng lưng của Cố Chi Nghiên:
- "Được, nếu như chị đã cùng An Tĩnh Nguyên kết hôn rồi, vậy thì sau này em sẽ không nhắc đến Triệu Khang Vân nữa, nhưng mà bây giờ chị là người của nhà họ An rồi, có suy nghĩ tới kì thi tuyển sinh đại học không?”
Nếu như Cố Chi Nghiên cũng là người phụ nữ xuyên qua sách, vậy thì cô chắc chắn biết được thẩm vấn chính trị không liên quan đến kì thi tuyển sinh đại học trong tương lai, nhưng mà cô ấy đã đợi, Cố Chi Nghiên như không nghe thấy gì, ngay cả đầu cũng không quay lại mà cứ đi vào bên trong hàng rào.
Ngô Ngọc Như bị bộ dạng này của cô làm cho tức giận, cô coi như là đã nhìn ra, hiện tại không thể từ miệng Cố Chi Nghiên moi được điều gì, cô cần phải có thời gian suy nghĩ lại như thế nào mới có thể giải quyết người con gái bên cạnh An Tĩnh Nguyên.
Nghĩ đến đây, cô lại hướng về phía người kia hô lên:
- "Em trở về đây, nhân sinh không phải trò đùa, chị suy nghĩ kỹ đi nhé."