An Tĩnh Nguyên đặt chậu rửa mặt lên bàn, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, hàng lông mi dài run lên, hình như cũng đang xấu hổ.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, anh ngồi thẳng lên giường với cô: "Nếu đau quá thì phải bôi thuốc đó."
Cố Chi Nghiên gật đầu, ngước mắt nhìn người đàn ông: "Hôm qua chúng ta như thế, liệu mọi người có nghe thấy không?”
Cách âm của căn phòng này quá kém, hôm qua hai người lại dốc sức như thế, cô cũng không khống chế được âm thanh của mình, lăn qua lăn lại lâu thế không biết mọi người ở cách vách có nghe thấy không nữa.
An Tĩnh Nguyên nghe vậy cười cười:
"Không biết."
Anh ngừng lại một lát, ghé sát mặt nói nhỏ bên tai cô: "Nhưng em kêu nghe hay lắm."
Cố Chi Nghiên không biết mình kêu thế nào, nhưng anh lại khen cô, trong lòng cô vừa đắc ý lại thấy có chút ngượng ngùng:
"Em phải đi đánh răng."
An Tĩnh Nguyên nhướng mày, anh đứng dậy nói:
"Không cần phải vội, bữa sáng xong rồi, mọi người cũng đã ăn xong, chờ lát nữa mọi người ra khỏi nhà rồi em hãng xuống cũng không muộn."
Cố Chi Nghiên gật đầu, thế là cô súc miệng rửa mặt, đang chuẩn bị ra ngoài cùng người đàn ông thì ngoài cửa lại vang lên những tiếng cãi nhau.
Giọng nói này, cô quen đến nỗi không thể quen hơn, là Lưu Hồng Hài
“Tại sao lại là bà tal”
Cô căm ghét người nhà họ Triệu vô cùng:
"Hôm nay bà ta lại định làm gì đây?”
Nghĩ đến đám người ở cái nhà này vẫn còn cứ âm hồn bất tán, sắc mặt An Tĩnh Nguyên cũng âm u, anh nói nhỏ:
"Em ăn sáng đi, anh ra ngoài xem xem."
Cố Chi Nghiên cũng mất hứng ăn uống nên ra ngoài với anh.
Có không ít người đang đứng trong sân, tất cả đều là những người trong đó đều là những người quen mặt, Lưu Hồng Hà dẫn dầu, đưa theo vài người nhà họ Triệu, ra vẻ hung hăng, vừa nhìn là biết chẳng phải chuyện gì tốt.
Hà Lệ Xu đứng đó, đang giải thích gì đó cho bọn họ, nét mặt bà bất đắc dĩ.
Vừa thấy bọn họ ra ngoài, Lưu Hồng Hà cũng không thèm nghe Hà Lệ Xu nói nữa, lập tức cất cao giọng quát:
An Tĩnh Nguyên, mày và Cố Chi Nghiên giấu Khang Vân nhà tao ở đâu mau nói đi, nếu thằng bé gặp chuyện gì không may thì nhà họ Triệu bọn tao không đội trời chung với nhà họ An chúng mày.” Cố Chi Nghiên nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, cái con mu điên này không tìm thấy con trai mình á? Thế thì tìm nhà cô làm gì? Chẳng lẽ cả ngày hôm qua Triệu Khang Vân vẫn chưa về nhà sao?
An Tĩnh Nguyên nhìn sắc mặt xấu xí của Lưu Hồng Hà, anh giễu cợt:
"Dì à, dì nói thế là có ý gì?
Nhà họ An chúng tôi là tổ tông của nhà dì à?
Cứ chuyện hơi lớn tí là dì lại chạy tới nhà chúng tôi thế?"
Những lời này vừa được thốt ra, mặt của Triệu Học Quân, cha Triệu Khang Vân bỗng tối sâm:
"Thằng này nói năng kiểu gì thế?
Nhà tao không tìm thấy con đâu, chuyện này không lớn thì chuyện gì mới lớn?"
An Tĩnh Nguyên cũng chẳng kiên nhân để mà cãi cọ với người nhà họ Triệu:
"Chẳng lẽ không đúng à? Các người không tìm thấy con trai thì liên quan gì tới chúng tôi?
Chú là cha cậu ta chứ đâu phải tôi!"
Triệu Học Quân tức đến nỗi nghẹn lời, người kiểu gì thế này? Nói chuyện chẳng lễ phép với người bề trên gì hết?
"Mày còn giả vờ nữa?"
Mặt Lưu Hồng Hà cũng đỏ lên, bà ta tin chắc rằng chuyện Triệu Khang Vân mất tích có liên quan mờ ám gì tới bọn họ:
"Hôm qua thằng bé lên núi với bọn mày xong thì không về nữa, nguyên một ngày không thấy thằng bé đâu!"
An Tĩnh Nguyên bật cười mỉa mai, anh nhìn mọi người: "Mọi người đều biết mối quan hệ giữa tôi và Triệu Khang Vân không tốt, thế mà tôi còn có tâm trạng vào núi với cậu ta chắc? Suốt đêm cậu ta không về nhà, có khi là đang chơi bời sung sướng với con nào trong hang ấy."
Câu nói này khiến Cố Chi Nghiên suýt thì phì cười, không ngờ người đàn ông này còn thù dai hơn cô, còn dám lột trần mấy chuyện hư hỏng của Triệu Khang Vân trước mặt mọi người.
Mọi người cũng như được nhắc lại, chẳng phải lúc trước Cố Chi Nghiên không gả cho Triệu Khang Vân cũng là vì Triệu Khang Vân mập mờ với người phụ nữ khác sao?
Hơn nữa, từ khi Cố Chi Nghiên gả cho An Tĩnh Nguyên, mối quan hệ giữa họ và nhà họ Triệu cứ như nước với lửa, sao mà Triệu Khang Vân vào núi với họ được?
Mọi người cùng nhìn về phía Lưu Hồng Hà, trong ánh mắt đầy sự nghi ngờ, có người còn nhanh chóng hỏi:
"Tĩnh Nguyên nói đúng đó, có phải bà nhầm rồi hay không, sao mà nó lên núi với Tĩnh Nguyên được?"